Vào buổi chiều, mặt trời từ từ lặn về phía tây, thời tiết nắng ấm dần tràn đầy nhiệt độ mát mẻ.
Chiếc bàn tròn cổ kính bên hồ cá, những món ngon trên bàn cũng không sánh bằng phản ứng hóa học giữa nam và nữ.
Vị sĩ quan vuốt cằm nữ tù nhân nhỏ, lạnh lùng nhưng kiên nhẫn nói một đoạn dài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Máu lạnh và tàn nhẫn, đáng sợ và cám dỗ.
Nhưng có một chút ý vị vui tươi.
Người đàn ông yêu cầu cô suy nghĩ kỹ lại sau đấy đứng dậy rời đi.
Bỏ lại cô ngồi một mình bên lan can.
Một bức tranh mang vẻ đẹp cổ điển.
Đường Ly ngẩn người ngồi ở lan can bên cạnh, nhìn xuống ao cá đang gợn sóng lăn tăn.
Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói của anh không ngừng vang lên trong tâm trí cô.
Cô phản ứng chậm, nghĩ đi nghĩ lại mãi cuối cùng mới hiểu ý anh.
"Tình huống chính là như thế."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhà họ Đỗ ăn cây táo rào cây sung, em còn muốn kết giao với hai tên khốn kiếp kia?"
"Bây giờ, em không chỉ là kẻ phản bội anh mà còn là kẻ phản bội bọn họ."
"Đừng quên, cơ thể của em… “rất” bệnh."
"Em phải suy nghĩ kỹ nên chọn ai."
Nhà họ Đỗ mới là kẻ ác thực sự…
Cô bị bệnh... ngoài anh… sẽ không ai cần cô.
Mỗi khi nghĩ đến căn bệnh đáng xấu hổ đó, Đường Ly đều sẽ cảm thấy đau lưng và chân tê liệt.
Ôi… làm sao có thể thế được… giữa chân hình như lại ướt rồi…
Cô nhịn không nổi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Việc chính! Nghĩ việc chính!
Rốt cuộc tình hình như thế nào... Nếu đúng như lời anh nói, chẳng phải bây giờ trong ngoài cô không phải người sao…
Trong phòng giam riêng, khi cô không nỡ nhìn anh ta bị bắn, Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh đã nhìn cô với ánh mắt khác đi.
Người khác chắc chắn cũng xem cô là kẻ phản bội.
Ngoài Cảnh Chương Đài dường như cô không còn nơi nào để ở…
Đường Ly gục xuống và nhắm mắt lại.
Biến thái, đều là do anh hại.
Khi cô đang đầy sầu muộn, trong ao cá, một con cá koi nhảy lên khỏi mặt nước, kêu ồm ồm.
Khoan đã.
Đường Ly ngừng sầu não suy nghĩ tiếp.
Ai quy định… rằng những gì anh nói là sự thật?
Mang theo thái độ chất vấn muốn tìm kiếm bằng chứng, Đường Ly đi hỏi người đàn ông ấy một lần nữa.
"Em muốn xem bằng chứng..."
Cô giống như một học sinh đang tập trung làm bài tập, nghiêm túc hỏi anh câu trả lời.
Thật đáng tiếc, chú Sĩ quan không thích cô mang dáng vẻ là một học sinh cho lắm.
"Bao nhiêu năm rồi, không có bằng chứng."
Giọng điệu của người đàn ông rất khinh thường, anh vẫn lật xem công văn trong tay mà không ngẩng đầu lên.
"Nếu có, lập tức nổ súng."
"Em giúp anh tìm nó nhé?"
"Đừng lừa em..." Cô yếu ớt nói.
“Tại sao anh phải lừa em?” Thái độ anh vẫn khinh thường như cũ: “Còn nữa, “bệnh” của em rất nghiêm trọng, buổi tối đừng ngủ, anh giúp em xử lý.”
Thật tệ... Nước của cô rất nhạy cảm, đến mức ga trải giường và thảm trong phòng ngủ phải thay hàng đêm.
Ôi ôi... Anh dùng cây gậy thịt cứng như sắt đó để chữa bệnh cho cô, anh càng chữa cô càng bệnh.
Cô học sinh ngây thơ yếu đuối không tìm được câu trả lời, lại bị sàm sỡ đến đỏ mặt tía tai, chỉ biết gục đầu chán nản bỏ đi.
Cô vừa đi, Tần Du liền đặt công văn sang một bên, híp đôi mắt chim ưng nhìn cô.
Vòng eo con kiến và đôi chân dài thon thả.
Bóng hình mờ nhỏ nhắn đẹp như một bức tranh.
Làm tình với cô nhiều lần như vậy, chỉ cần nhìn lưng cô thôi cũng khiến trái tim anh ngứa ngáy.
Mỗi đêm đều thân mật tiếp xúc, giao thoa.
Vào ban ngày, giữa hai người có một khoảng