Đường Ly bị người đàn ông bắt nạt đến mức tức giận, hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh, dứt khoát muốn tránh khỏi ánh mắt của anh.
Nhưng mà, cô cũng không dám nhìn vào ghế chính.
Ông lão ngồi ở ghế chính, ở độ tuổi khoảng bảy mươi, tóc đã ngả màu muối tiêu, nhưng khí thế vẫn uy nghiêm và vô cùng ôn hòa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Liên cười, đẩy đẩy cô, ra hiệu cô tiến lên phía trước.
“Ông Đường, đây là ai, ông có biết không?”
Đường Ly không chút xê dịch.
Cảm giác gần quê nhà, chính là như vậy.
“Bố…”
Cô gọi một cách nhút nhát.
Đường Huân đeo một cái kính lão, nhìn cô một cách chăm chú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô gái nhỏ trổ mã xinh quá, là con cái nhà ai vậy?”
Khóe môi Đường Ly co giật.
Bao nhiêu năm nay cô thật sự không dám mơ mộng hảo huyền.
Kết quả cũng chỉ như vậy thôi.
Bố của cô bị mắc bệnh Alzheimer, hầu như không nhớ được đứa con gái là cô nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng khách dường như trở nên yên tĩnh hẳn.
Người chăm sóc là người nhiệt tình, giả vờ di chuyển ghế qua cho Đường Ly, rồi chuyển chủ đề bằng vài câu nói.
Diệp Liên cũng vỗ vỗ vai Đường Ly, vội kêu cô ngồi xuống.
Trong sự hỗn loạn, có duy nhất một ánh mắt trầm lặng không chút thay đổi.
Tần Du im lặng nhìn cô.
Người đẹp như tranh, cô đơn, thê lương, cô độc.
Cô ngồi kế bên ông ấy, rất nhanh đã lấy lại được cảm xúc, không để bầu không khí trì hoãn việc ăn sáng.
Đường Huân nhớ được Diệp Liên và Tần Du.
Người khiến người khác chán ghét như Tần Du, Đường Huân lại nhớ được anh rất rõ, dặn dò anh phải cần cù và chính trực.
“Ông biết không, sĩ quan Tần sắp kết hôn rồi, vị hôn thê đang ở đây đó.”
Diệp Liên bất ngờ nhắc tới.
“Kết hôn à? Tốt, tốt.”
Đường Huân nở nụ cười đến mang tai, nhìn Tần Du, rồi lại nhìn Đường Ly.
“Đúng là xứng đôi.”
Tiếng trả lời vọng lại.
Hồ sen ở bên kia phòng khách, ở ban công, một khoảng trống trãi.
Buổi trưa.
Diệp Liên đi dạo chợ hoa với Đường Huân.
Trong Đường Viên không có ai, trời ấm gió mát.
Động vào ổ khóa.
Khóa mất rồi.
Người đàn ông cau mày, bước thẳng lên bệ cửa sổ bên cạnh rồi rẽ lên lầu.
Cơ bắp toàn thân của anh không phải vô dụng, cơ thể trông vô cùng nhanh nhẹn.
Giống như con mèo lớn vậy.
Cường tráng, tao nhã.
Bỉ ổi.
Trong phòng, không có cô.
Mặt trời chiếu sáng đống đồ sưu tập bằng thủy tinh của cô.
Đây mới là phòng ngủ của cô, phòng của cô ở Cảnh Chương Đài dường như không được trang trí gì.
Tần Du nghịch chiếc chuông gió bằng thủy tinh.
Thì ra cô thích những thứ này.
Cuối cùng, anh mới đi dạo một vòng Đường Viên, vừa đến các bậc tam cấp ở sân sau thì nhìn thấy cô.
Cô ngồi trên bậc tam cấp, cô đơn một mình.
Cô đẹp gấp hàng vạn lần so với tất cả các đồ thủy tinh anh vừa thấy.
Mong manh dễ vỡ, dễ rơi nước mắt.
Không giống với lúc bị anh làm khóc.
Con vật nhỏ bị chơi đùa rất đau, khóc bù lu bù loa, trên người hoàn toàn không có vết thương, nhưng khóc vô cùng đáng thương.
Động vật nhỏ bị thương thật sự sẽ trốn đi rồi tự mình liếm vết thương.
Anh bước tới, che cho cô bằng cái bóng của mình.
“Buồn à?”
Cô gục đầu xuống, lắc đầu.
“Ăn trưa chưa?”
Cô lại lắc đầu, bướng bỉnh một cách tội nghiệp.
Tần Du thở dài, đi tới ôm cô lên, cõng cô đi ra khỏi sân sau.
Đôi vai rộng, răng chắc, mạnh mẽ.
Cô rất nhẹ, nhẹ như một cái lá vậy.
Cô không nói gì, nhưng lén lúc lau đi nước mắt trên đồng