"Tớ cảm thấy, tớ và cậu rất có duyên vào ngày mưa, cũng rất có duyên với cái ô này."
..."A Nhiên, nhà cậu còn một đoạn xa như vậy, hay là lại dùng nó đi?"
Thẩm Trạch Nhiên nhìn cô, ánh mắt rất khác với mọi ngày:
"Cậu sẽ bị ướt."
Trước mái hiên trường, Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên cùng đứng đó.
Ngoài trời, mưa vẫn không ngớt.
Ánh đèn hành lang hắt lên hai gương mặt non nớt của tuổi mười sáu ngây ngô.
Ninh Khả Ngọc hồi tưởng lại kỳ tuyển sinh lần trước.
Lúc đó, cô đứng bên cạnh Thẩm Trạch Nhiên, giơ tay hứng mưa…
…Giống như bây giờ.
Có điều, người con trai ấy đã giảm bớt tính khí khó gần.
Ninh Khả Ngọc cũng đã từng bước tiến vào cuộc sống của anh!
Thẩm Trạch Nhiên nghiêng đầu, dời tầm nhìn xuống cái đầu tròn tròn được phủ đầy bởi mái tóc đen huyền.
Rồi lại chú ý bàn tay bé xinh, nghịch ngợm những hạt mưa đang nhỏ giọt từ trên mái hiên.
Đôi mắt mang theo chút tâm tình không rõ, mở miệng nói: “Tại sao cậu quay trở lại?"
Ninh Khả Ngọc lau nhẹ tay vào tà váy, nhìn anh rồi đáp: "Cậu dùng sai từ rồi."
Thẩm Trạch Nhiên khó hiểu, vừa định hỏi lại liền bị cô cắt ngang.
"Tớ chưa từng rời đi, sao gọi là trở lại?"
Thẩm Trạch Nhiên không biết nên trả lời thế nào với tình huống này.
Người bên cạnh tiếp tục nói.
"Vẫn chưa có dấu hiệu tạnh mưa."
Ninh Khả Ngọc lấy ô ra, tiện thể ngó sang phía anh.
Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng chốt lại một câu.
"A Nhiên, cậu thật không ngoan."
Bất ngờ bị chỉ trích, anh hơi khó chịu: "Có ý gì?"
Ninh Khả Ngọc giơ ra trước mặt cái ô màu vàng:
"Hôm nay trời có mưa, vậy mà cậu không mang theo ô.
Đã thế còn trả lại cái này cho tớ."
Thì ra là vì chuyện này.
Không mang ô, vậy là không ngoan?
Thẩm Trạch Nhiên hơi buồn cười.
Ninh Khả Ngọc suy nghĩ một lát: "Cậu không xem dự báo thời tiết sao?"
Anh chưa kịp thốt ra bốn từ "không có thời gian."
Ninh Khả Ngọc đầu óc không bình thường, chọc ghẹo: "Có phải cậu muốn cùng tớ đi chung chiếc ô?"
Thẩm Trạch Nhiên bất lực.
Anh thật sự không biết, cái não nhỏ bé của Ninh Khả Ngọc chứa những gì.
Tóm lại...
Rất điên!
Quả đúng như vậy: "Được thôi, tớ cho cậu đi nhờ."
"A Nhiên, rất nhiều người muốn mượn ô của tớ, tớ chỉ cho mỗi cậu.
Rất nhiều người muốn đi cùng chiếc ô với tớ, tớ cũng chỉ chấp nhận mỗi cậu.
Cậu nói xem, điều đó có nghĩa là gì?"
Nghĩa là gì?
Trong đầu Thẩm Trạch Nhiên chạy qua một dòng chữ.
Số tôi xui!
Nhưng anh không thể nào thốt ra khỏi miệng được.
Ninh Khả Ngọc nghiêm túc: "Điều đó có nghĩa, cậu là ưu tiên hàng đầu, là ngoại lệ của tớ!"
"..."
"Thấy cảm động không? Tớ cưng chiều cậu thế mà!"
"..."
Thẩm Trạch Nhiên rất thông cảm cho những người mắc bệnh thần kinh.
Anh nắm tay thành quyền, đưa lên che miệng