"Tớ cảm thấy, nếu không quen, chúng ta có thể làm quen.
Nếu không thân, cũng có thể làm thân."
"Nếu cậu cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn nhiều khoảng cách, vậy tớ sẽ cố gắng rút ngắn, rút ngắn...
...ngắn đến khi không còn khoảng cách nữa!"
Năm phút sau.
Bên trong nhà có động tĩnh.
Ninh Khả Ngọc áp mặt vào cánh cửa, nhìn rõ bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần.
Thẩm Trạch Nhiên ở nhà vẫn mặc quần dài áo thun.
Quá kín cổng cao tường!
Ninh Khả Ngọc tiếc hùi hụi.
Nhưng nghĩ lại anh đang bị sốt, trong lòng tự nhủ:
"Chắc chắn lần sau cậu ấy sẽ ăn mặc mát mẻ hơn!"
Trong thời gian Ninh Khả Ngọc đang suy nghĩ mờ ám, Thẩm Trạch Nhiên đã bước đến mở cửa.
Thấy cô, anh hơi bất ngờ: "Tại sao cậu lại ở đây?"
"Tại sao tớ không thể ở đây?"
"..."
Cảm thấy nếu đứng ngoài đường, bệnh tình của anh chỉ thêm không bớt, Ninh Khả Ngọc viện cớ: "A Nhiên, tớ khát rồi."
Mau mời tớ vào nhà đi!
Người kia đáp lại một câu lạnh lẽo, vô tình: "Cửa hàng tiện lợi ở ngã ba."
Sự thật đau lòng!
Ninh Khả Ngọc vẫn không chịu thua: "Nhưng tớ muốn uống ngay bây giờ."
"..."
"Cậu không thể cho tớ vào nhà sao?"
"Ừ.", trong nhà không có ai, Thẩm Trạch Nhiên thật sự thấy không tiện.
"Vậy được.
Tớ sẽ mua nước ở ngã ba."
Anh chưa kịp phản ứng, Ninh Khả Ngọc lại nói tiếp, "Năm phút sau, cậu ra nhặt xác khô cho tớ."
"..."
Cuối cùng, Thẩm Trạch Nhiên vẫn phải cho cô vào nhà.
Ninh Khả Ngọc vào trong, quan sát một vòng rồi ngồi xuống sô pha.
Lúc này, Thẩm Trạch Nhiên mang cho cô một cốc nước.
Ninh Khả Ngọc không uống, đẩy cốc nước về phía anh, lấy một bịch thuốc cảm để lên bàn.
"Cái này là tớ đặc biệt mang đến cho cậu."
Thẩm Trạch Nhiên trầm mặc một lúc, nói câu lịch sự: "Cảm ơn."
Anh vẫn ít nói như thường ngày.
Ninh Khả Ngọc càng thêm hùng hổ: "Tớ đến đây thăm cậu, tiện thể tính sổ với cậu!"
Thẩm Trạch Nhiên chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô lại mồm mép tép nhảy: "Hôm nay vì đợi cậu mà tớ đi học muộn."
Đối lập với sự chỉ trích của cô, Thẩm Trạch Nhiên khá từ tốn: "Tôi không bảo cậu đợi."
Ninh Khả Ngọc như mắc nghẹn ở cổ.
Ấy vậy, vẫn rất mặt dày: "Tớ đợi cậu cùng đi học, không phải sợ cậu nhớ tớ, sợ cậu cô đơn hay sao?"
"Tớ biết tự vác như vậy, cậu phải khen tớ mới phải!"
"Hơn nữa, cậu bệnh, nhưng người phiền lòng là tớ, tan học liền chạy một mạch đến đây.
Lại còn phũ phàng như vậy.
Cậu đúng là cái đồ không có lương tâm!"
Ngưng một lát, Ninh Khả Ngọc khoanh tay trước ngực, phùng má: "Tớ nói cho cậu biết.
Tớ thật sự giận rồi đấy!"
Bị mắng một tràn dài, Thẩm Trạch Nhiên hơi ngớ người.
Anh nghiêng đầu thăm dò ý tứ của Ninh Khả Ngọc, cô liền hất cằm qua hướng khác.
Trông