Tớ muốn mình là người đầu tiên cậu nhìn thấy sau thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới.
Như vậy, cậu sẽ cất đi quá khứ không mấy tốt đẹp.
Như vậy, cậu sẽ hướng về tương lai có tớ.
Được không?
Tết năm nay, Ninh Khả Ngọc được nghỉ năm ngày.
Lớp 10, chương trình học nhẹ hơn 11 và 12, bài tập về nhà cũng không nhiều.
Ninh Khả Ngọc siêng năng làm hết bài tập thầy cô cho, chừa lại mỗi môn toán vì quá khó.
Chiều ngày hai mươi chín Tết.
Cô cùng Thư Nhan đi chợ sắm sửa.
Được mẹ mua cho đôi giày mới toanh, Ninh Khả Ngọc rất thích.
Để bày tỏ sự cảm kích tột độ dành cho mẹ, cô chủ động dọn dẹp, dán câu đối đỏ lung linh trên cửa.
Sang năm đã mười bảy tuổi, thực chất vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng đứa trẻ này, một năm tới sẽ trở thành người lớn, đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Tối lại, còn đảm đang xuống bếp gói sủi cảo phụ mẹ.
Ninh Khả Ngọc nhìn miếng sủi cảo đầu tiên mình gói trong cuộc đời, mỉm cười hài lòng.
Cô đặt chúng lên đĩa, tiếp tục gói cái thứ hai.
Không quên tò mò liếc mắt sang người bố đang ngồi bên cạnh.
Ninh Khả Ngọc thấy Ninh Hoài đang gói rất cẩn thận, di chuyển tầm mắt xuống cái thứ chẳng ra hình dáng gì trong tay bố mình.
Cô bật cười khanh khách: “Mẹ, mẹ nhìn bố gói kìa.
”
Thư Nhan đang bận bịu trong bếp, nghe con gái gọi cũng dịu dàng ngó ra xem xem thế nào.
Bà quả thật không nhịn được cười: “Lão Ninh, anh gói xấu chết đi được!”
Ninh Hoài vẫn rất tập trung vào công việc của mình, thỉnh thoáng đáp lại mấy câu, tâm trạng dường như không bị ảnh hưởng: “Hai mẹ con em đồng minh ăn hiếp anh.
”
Cả nhà phá lên cười.
Ninh Khả Ngọc bồi thêm một câu như xát muối vào trái tim Ninh Hoài: “Con sẽ né mấy miếng sủi cảo của bố ra.
”
Ông thoải mái, môi không ngừng cong lên: “Con có giỏi thì đừng ăn sủi cảo, bố gói hơn phân nửa rồi.
”
Ninh Khả Ngọc và Ninh Hoài vẫn tiếp tục đấu võ mồm trong không khí đầm ấm, mãi đến khi Thư Nhan nhắc nhở: “Hai bố con nhanh lên, muộn rồi.
”
“Vâng mẹ”, cô nghe lời.
Bố cô cũng nghe lời: “Tuân lệnh bà xã.
”
Sau khi hoàn thành công việc bận rộn của ngày hôm nay, Ninh Khả Ngọc uể oải nằm dài ra giường.
Cô ngước mặt lên nhìn trần nhà một hồi lâu.
Cảm thấy nhớ ai đó.
Lật đật ngồi dậy tìm điện thoại, tựa lưng vào gối soạn tin.
Người nhận là Thẩm Trạch Nhiên.
Ở bên này.
Thẩm Trạch Nhiên vừa tắm xong.
Anh bước ra, một tay cầm khăn lau mái tóc ướt rối bù.
Hàng mi đen nhánh, còn thấm nước nên mượt mà hơn mọi khi, vô cùng đẹp.
Anh rũ mắt, tình cờ thấy màn hình điện thoại sáng lên, tiện tay mở ra xem.
Ninh Khả Ngọc: A Nhiên, cậu đang làm gì thế?
Thẩm Trạch Nhiên