Cậu ấy nói nhớ, thật ra không phải nhớ một Ninh Khả Ngọc bị phạt.
Mà là nhớ người mang cho cậu ấy cái ô.
Xem ra mọi cố gắng cũng không phải vô ích.
Sau mười lăm phút.
Đến trạm, hai người cùng nhau bước xuống.
Trong lòng Ninh Khả Ngọc dấy lên một sự quyết tâm mãnh liệt.
Nhất định phải lấy lại mặt mũi!
Cô bước nhanh hơn mọi khi, chốc lát đã sóng vai anh.
Tay chắp sau lưng, mở miệng khéo léo.
"Thật ra...học mẫu giáo, tớ đã được nhận danh hiệu bé khỏe bé ngoan."
"..."
"Lên tiểu học, tớ còn nhận được danh hiệu con ngoan trò giỏi."
"..."
"Cho nên...Thẩm Trạch Nhiên, tớ không tệ hại như cậu nghĩ.
Chuyện lúc sáng, chỉ là sơ suất nhỏ mà thôi."
Anh vẫn im lặng.
Ninh Khả Ngọc càng muốn biện minh: "Tóm lại, tớ không quậy phá, tớ chỉ nói nhiều một chút.
Con người tớ, ưu điểm nằm ở cái miệng."
"Tôi biết."
Mãi mới thốt ra được hai chữ.
Ninh Khả Ngọc không hiểu, hỏi lại: "Biết gì?"
"Cậu nói nhiều."
Lần đầu tiên vừa ý một người.
Người đó lại phũ phàng đến như vậy.
Ninh Khả Ngọc khóc không thành tiếng.
Cô cúi gầm mặt, lủi thủi đi, bước chân chậm hơn vừa nãy.
Chiếc đầu nhỏ nghĩ ngợi nhiều thứ, vô tình đụng mạnh vào tấm lưng gầy gò nhưng rắn chắc của anh.
Ninh Khả Ngọc la lên: "A! Cậu không sao chứ?"
Cô sợ lưng của anh đau, vì đầu cô rất cứng.
Thẩm Trạch Nhiên xoay người lại.
Câu trả lời không khớp với câu hỏi của Ninh Khả Ngọc.
"Nhà cậu ở tòa C.
Nhà tôi ở căn biệt lập."
Ninh Khả Ngọc hơi ngơ người.
Tầm năm giây sau, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt sáng rỡ:
"Thẩm Trạch Nhiên, có phải cậu muốn mời tớ đến nhà cậu không?"
Thẩm Trạch Nhiên nhíu mày không trả lời.
Cô nói tiếp: "Bạn bè với nhau, cậu có thể nói trực tiếp với tớ, không cần ngại."
"...", anh đợi cô nói hết.
"Nhưng bây giờ cũng muộn rồi, để ngày khác được không? Cậu sẽ không giận chứ?"
Thẩm Trạch Nhiên thở dài, giải thích: "Cậu đi nhầm đường rồi."
Ninh Khả Ngọc kiên quyết, giơ tay lên chỉ: "Tớ rõ ràng là đi đúng..."
Vù...
Ngón tay của Ninh Khả Ngọc như đóng băng trong không khí.
Nhà cô ở khúc cua vừa đi qua, nhưng hướng cô chỉ lại là đường thẳng phía trước.
Bà nó!
Ninh Khả Ngọc rút tay lại quẹt ngang mũi, cười lớn chữa ngượng:
"Ha ha."
"Tớ nhầm đường, nhầm đường rồi."
Chân bước thụt lùi lại phía sau, hai tay đung đưa như đang tập thể dục.
Ninh Khả Ngọc hít hà không khí: "Gió thổi lạnh quá.
Tớ phải về nhà đây.
Tạm biệt cậu nhé!"
Nói xong liền cong chân chạy một mạch vào khúc cua.
Nhưng bị anh gọi lại:
"Ninh Khả Ngọc."
Ninh Khả Ngọc đang chạy gấp, bị tiếng gọi lớn làm cho giật mình.
Xuýt chút nữa đã lao thẳng xuống đất.
Cô lùi lại, ló đầu ra khỏi bức tường.
Đôi đồng tử tròn xoe nhìn anh với sự khó hiểu:
"Thẩm Trạch Nhiên, cậu vừa gọi tớ?"
Anh gật đầu: "Ngày mai trả ô cho cậu."
Thẩm Trạch Nhiên nói dứt câu,