Cười thì cười, Tô Mộc Lạc vẫn gỡ nút thắt cho tiểu hắc long nhà mình trước đã.
Sau đó lại cười tiếp, thậm chí còn cười gập cả eo.
Tiểu hắc long: "..."
Nó nhìn chằm chằm Tô Mộc Lạc cả một đường bằng ánh nhìn u u oán oán, cho đến khi xe gần đến Cục dị nhân, nó lại bỗng nhiên hóa lớn-----
Rồi quấn kín người Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc: "..."
Cậu nhìn con rồng đen đè lên người mình không thả, nói: "Buông ra."
Rồng đen không nói tiếng nào.
Tô Mộc Lạc ẩn nó một cái: "Không được giở trò!"
Rồng đen vẫy vẫy đuôi.
Tô Mộc Lạc: "Không được giả điếc! Thả ta ra!"
Rồng đen thở phì phò phì phò rồi quấn thêm vòng nữa.
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc tức chết, quyết định chờ tối nay tiểu hắc long ngủ say sẽ buộc nó thành nút.
Còn là cái loại nút thắt hình trái tim ấy!
Một lát sau, xe đỗ trước cổng Cục dị nhân, hắc long biến trở về hình thù nho nhỏ, đuôi cuốn lấy cổ tay Tô Mộc Lạc, điệu bộ cục cưng ngoan ngoãn.
Tô Mộc Lạc không buồn nhìn nó, nhét nó vào túi áo, cất bước đi vào Cục dị nhân.
Phòng tiếp khách quý được trang hoàng nhã nhặn, Liễu Hạc rót cho Tô Mộc Lạc một tách trà, nói: "Ngài Tô, mời dùng trà."
Hương trà phảng phất, tiểu hắc long ló đầu khỏi túi áo Tô Mộc Lạc, ngửi ngửi, thấy không có gì vui lại chui trở về.
Tô Mộc Lạc nhìn nó một cái, nói: "Bạn tôi thế nào rồi?"
Liễu Hạc đáp: "Bạn ngài đã được đưa đến bệnh viện, trước mắt không có gì đáng ngại, cơ thể bị trầy xước đôi chút, sẽ tỉnh lại sớm." Nàng hơi ngừng một chút, rồi lại bổ sung, "Con mèo yêu bị thương khá nặng, may là không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi chữa khỏi nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian là được."
Tô Mộc Lạc gật đầu, coi như yên lòng, đoạn nói: "Vậy là, bên các cô đã tra được điều gì từ tấm da người ấy rồi sao?"
"Đã tra được," Liễu Hạc nói, "Chúng tôi kiểm tra tấm da người đó, bên trên có hơi thở hồ yêu, giới tính nữ, yêu lực chừng ba trăm năm, rất mạnh."
Tô Mộc Lạc: A? Mới ba trăm năm sao?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra, mà chỉ nghiêm túc gật đầu: "Xác thực."
Liễu Hạc nhìn nhìn cậu, hơi cong khóe miệng, nói: "Có lẽ không đáng là gì đối với ngài, nhưng bất luận là với tu sĩ chúng tôi, hay là đối với yêu giới hiện giờ, hồ yêu ba trăm năm đều là sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ đáng gờm."
Tô Mộc Lạc thấy nàng nhìn thấu suy nghĩ của mình, cũng không che giấu nữa, bình tĩnh nói: "Thì ra là vậy, quả thực là tôi không nắm rõ."
Cậu không dành nhiều sự quan tâm đối với chuyện yêu giới và nhân gian, suốt hơn nghìn năm qua cậu đều sinh sống trong núi rừng cùng với tiểu hắc long. Chỉ là cậu cũng nhận ra một vài biến đổi, yêu quái hiện giờ quả thực không mạnh như trước kia nữa.
Liễu Hạc tiếp tục đề tài vừa rồi, nói: "Chúng tôi cũng chưa chắc chắn hơi thở trên bộ da người này thuộc về yêu quái gây án, chỉ biết khả năng là rất lớn. Chẳng qua những năm gần đây Lâm thành không có hồ yêu ba trăm năm đăng ký, thế nên hoặc là ả mới tới thành phố loài người không lâu, hoặc là lẻn đến từ thành phố khác."
Tô Mộc Lạc nghe vậy chỉ nói: "Tôi nhớ ả có vũ khí đặc thù, là một chiếc ô đỏ, oán khi trên đó rất nặng, chắc hẳn đã dính máu không ít người."
Liễu Hạc trầm ngâm: "Đây cũng là manh mối quan trọng, chúng tôi sẽ lần theo đó để điều tra... Nhưng mà ngài Tô, ngài có biết vì sao ả lại tấn công bạn ngài không?"
Tô Mộc Lạc nói: "Có lẽ là vì tôi."
Khả năng con yêu kia muốn thăm dò sức mạnh của cậu, tựa như khuyển yêu lần trước. Nhưng lại không dám ra tay trực tiếp với cậu, thế nên lựa chọn người có chút dính líu tới cậu là Hoàng Cái Cái, dùng cậu ta dẫn dụ Tô Mộc Lạc.
"Có lẽ ả muốn thứ gì đó của tôi, mà còn là muốn có gấp." Tô Mộc Lạc nói, "Chẳng qua ả cũng không biết trong tay tôi có chân long, nếu đã biết thì sẽ không dám tấn công như vậy."
Liễu Hạc nói: "Vậy thì, xung quanh ngài có kẻ khả nghi nào không?"
Tô Mộc Lạc nghĩ nghĩ, đáp: "Không có."
Vừa dứt lời, cậu đã có cảm giác tiểu hắc long cựa quậy trong túi áo, hình như lại muốn ló đầu.
Tô Mộc Lạc bình thản, ấn rồng nhỏ trở về.
Sau đó hai người trao đổi một hồi, đến khi một nhân viên khác của Cục dị nhân đi tới, rỉ tai Liễu Hạc vài câu.
Liễu Hạc nghe xong, gật đầu tỏ ý đã hiểu, đoạn nhìn về phía Tô Mộc Lạc.
"Bạn ngài đã tỉnh lại," nàng nói, "Tuy nhiên để ngăn không cho sự tồn tại của yêu quái bị tiết lộ ra ngoài, cũng để bảo đảm cho sự an toàn của cậu ấy, chúng tôi đã xóa đoạn ký ức cậu ấy bị tập kích, chỉ nói rằng đã xảy ra tai nạn giao thông."
Tô Mộc Lạc biết Cục dị nhân có quy định này, không nói thêm gì, chỉ hỏi, "Tôi có thể đến thăm cậu ấy được không?"
"Được, tôi cũng đã hỏi xong những gì cần hỏi, bây giờ ngài có thể ra vào Cục dị nhân tùy thích." Liễu Hạc cười nói, "Nếu sau này phát hiện có kẻ nào khả nghi, thì xin hãy báo cho tôi một tiếng."
Tô Mộc Lạc đáp lời, đứng dậy dẫn tiểu hắc long rời đi.
Hoàng Cái Cái đang nằm trong bệnh viện, vừa mới tỉnh lại, đầu óc xoay vòng, sau khi nghe người khác nói mình gặp tai nạn giao thông lại càng thêm ngây ngẩn, bởi cậu ta hoàn toàn không nhớ được những chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
"Mộc Lạc!" Chỉ là lúc nhìn thấy Tô Mộc Lạc đẩy cửa bước vào cậu ta vẫn rất mừng rỡ, vuốt vuốt mái tóc dày dặn, "Cậu xem tóc tớ này! Uống cà phê nhà cậu xong mọc ra cả đống tóc! Kỳ bí dã man!"
Tô Mộc Lạc bình tĩnh nói: "Đấy là phương thuốc bí truyền nhà tôi." Đoạn nói, "Cậu cảm thấy sao rồi? Vẫn ổn chứ?"
"Cũng khá, đầu hơi choáng tí." Hoàng Cái Cái đáp, "Người ta bảo tớ gặp tai nạn giao thông, nhưng mà tớ chẳng có ấn tượng gì..."
Cậu ta sờ sờ đầu, muốn nhớ lại chuyện đã phát sinh. Nhưng bất luận cậu ta cố gắng ra sao, ký ức vẫn chỉ là một vùng trống rỗng.
Tô Mộc Lạc ngồi xuống bên giường bệnh: "Cậu không nhớ sao? Khi ấy trời mưa, bên cạnh cậu còn có một con mèo."
Hoàng Cái Cái nhìn cậu vẻ ngờ vực, nói: "Mèo?"
Nói xong cậu ta lại ngẩn người, trong đầu bỗng nhảy ra một đoạn phim ngắn, thế nhưng đoạn phim ấy mờ mờ ảo ảo, còn chưa chờ cậu ta nhận ra điều gì đã vội biến mất.
"Hình như tớ... tớ mơ thấy một con mèo." Cậu ta lẩm bẩm, "Có lẽ là Thiên Tuế nhà tớ, tại tiếng kêu giống lắm, nhưng mà không dữ như vậy ... Bình thường Thiên Tuế rất ngoan, không có chuyện kêu hung đến thế. Nếu nó kêu như vậy, nghĩa là tớ làm nó bực, hoặc có gì đó làm nó sợ hãi..."
Nhưng tai nạn và Thiên Tuế thì liên quan gì đến nhau đây? Mèo của cậu ta ghét nhất là trời