Buổi chiều phố phường náo nhiệt, chỗ nào chỗ nấy đều là người đi đường. Tô Mộc Lạc dùng thuật ẩn thân, đi theo người đàn bà nọ.
Người này đi rất nhanh, rõ ràng không ngừng lướt qua đám đông, thế nhưng không lần nào bị người khác cản bước. Mà xem thái độ của những người xung quanh, thì dường như cũng không để ý đến nàng ta.
Cứ như vậy, một tiếng sau, Tô Mộc Lạc ngừng chân bên đường, nhìn người đàn bà bận đồ trắng bước vào một khu nhà tập thể---- cầu thang bộ của khu nhà này được xây bên ngoài, thế nên cậu có thể nhìn thấy rõ ràng người đàn bà đi lên tầng bốn, mở cửa nhà bước vào trong.
Khu chung cư này rất cũ, có lẽ cũng là một nơi thuê nhà không cần ký hợp đồng như nhà cậu. Như vậy, người phụ nữ mặc đồ trắng rất có khả năng chưa từng ghi danh ở Cục dị nhân, nói cách khác chính là một yêu quái không có thẻ căn cước.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Lạc cũng không vội theo sau, mà chỉ đứng bên đường đối diện với tòa nhà, hiện thân.
"Áu?"
Tiểu hắc long tò mò không biết tại sao phượng hoàng nhà mình còn chưa đi, mới ngẩng đầu lên kêu một tiếng. Tô Mộc Lạc cúi đầu đối mặt với nó, nói: "Chờ chút."
Cậu quan sát tình hình xung quanh, đồng thời cũng thăm dò người phụ nữ váy trắng thêm một lát.
Mấy phút sau, căn hộ của người đàn bà váy trắng được kéo rèm, Tô Mộc Lạc nhìn thấy đối phương đứng trước cửa sổ một lát, đoạn xoay người trở vào bên trong.
Phát hiện ra cậu rồi?
Tô Mộc Lạc vẫn không vội nhúc nhích, từ vị trí này người đàn bà áo trắng không thể rời đi ngay trước mắt cậu được, hơn nữa cậu cũng muốn đối phương sẽ hành động thế nào---- sẽ lựa chọn tấn công, hay là chạy trốn?
Tiểu hắc long lười biếng vung đuôi, ôm ngón tay phượng hoàng nhà nó mà chờ đợi... Một lát sau nó đột ngột lật mình, dùng lưng cọ cọ lên bàn tay Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc: "?"
Cậu cúi đầu nhìn tiểu hắc long, chỉ thấy con rồng nhỏ đang mượn tay cậu cọ loạn lên lớp vảy mềm mềm của nó, dường như là rất ngứa, liền hỏi: "Sao thế? Khó chịu gì sao?"
Tiểu hắc long: "Chíp áu."
Vảy ngứa ngứa.
Tô Mộc Lạc càng thêm lấy làm lạ, nói: "Hay là bị dính phải thứ gì?" Vừa nói, vừa cong cong ngón tay gãi lưng giúp con rồng nhỏ.
Tiểu hắc long nheo cặp mắt vàng, sung sướng rầm rì thành tiếng. Tô Mộc Lạc tiếp tục gãi giúp nó, gãi từ đầu tới đuôi sạch sanh một lượt--- dĩ nhiên, chóp đuôi vẫn bị tiểu hắc long ôm chặt lấy, không cho đụng vào.
Cứ gãi vậy một hồi, cuối cùng tiểu hắc long cũng có vẻ không còn ngứa nữa, "áu" một tiếng với Tô Mộc Lạc, thân mật lật một vòng trong bàn tay cậu.
Tô Mộc Lạc sờ nó một cái, vẫn còn lo lắng: "Vậy ban nãy rốt cuộc là sao?"
Tiểu hắc long lắc lắc đầu, tỏ ý mình cũng không rõ lắm.
Tô Mộc Lạc ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói: "Hay là ngươi sắp thay vảy rồi nhỉ?"
Cậu không hiểu nhiều điều về Long tộc lắm, cũng không biết tiểu hắc long có cần đổi vảy sau khi mới sinh ra không, chỉ biết hồi cậu vẫn còn là một con phượng hoàng nho nhỏ, cậu cũng chẳng có mối lo rớt vảy này.
Tiểu hắc long tiếp tục lắc đầu, Tô Mộc Lạc nhìn dáng vẻ lơ tơ mơ của nó, nghĩ đến điều gì, chợt giương khóe miệng.
"Ta biết rồi, chắc chắn là vảy ngươi sắp rụng rồi đấy," cậu nói, "Ngươi sắp biến trở về thành con lươn con rồi."
Tiểu hắc long: "?"
Tô Mộc Lạc: "Lươn tinh."
Tiểu hắc long: "??"
Tiểu hắc long giận đến mức ngẩng phắt đầu, chíp chíp chíp chíp về phía Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc cực kỳ bình thản: "Chẳng hiểu gì, ồn muốn chết, nghe như tiếng lươn kêu ấy."
Tiểu hắc long: "..."
Tiểu hắc long tức chết, "póc" một tiếng nằm vật ra trên tay Tô Mộc Lạc, uốn éo điên cuồng.
Nhưng mà lần này nó không tự thắt nút như lần trước nữa, Tô Mộc Lạc nhìn con rồng nhỏ một hồi, không nhịn được cười thành tiếng, rồi lại sờ đầu nó một cái.
Sau đó bị nó ôm lấy ngón tay không thả.
"Áu!"
"Được rồi được rồi," Tô Mộc Lạc cười nói, "Đùa ngươi thôi, ngươi không phải lươn tinh, ngươi là rồng nhỏ của ta, không giận nữa được không?"
Tiểu hắc long: "Áu áu!"
Tô Mộc Lạc: "Ai thèm hôn ngươi, tự đi mà hôn mình ấy."
Tiểu hắc long: "Áu áu áu!"
Tô Mộc Lạc nhét nó vào túi áo.
Tiểu hắc long: "..."
Phượng hoàng nhà nó ức hiếp nó!
Quá đáng kinh hồn!!
Tiểu hắc long cuộn thành một cục bên trong túi áo, phía ngoài, Tô Mộc Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn bà áo trắng đứng trước cửa sổ một lần nữa.
Thị lực cậu tốt, lập tức nhìn ra sắc mặt đối phương tái nhợt, nhìn thẳng về phía cậu---- hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ vừa rồi.
Tô Mộc Lạc không nán lại thêm, cất bước tiến về phía tòa nhà. Khi lên đến tầng bốn, cậu lại thấy có một thiếu nữ đứng ngoài cửa nhà người đàn bà áo trắng.
"Mở cửa, mở cửa mau! Trong nhà có ai không?"
Thiếu nữ gõ cửa rầm rầm, cô nàng mặc váy đỏ, cũng để tóc dài đến eo, chỉ là khuôn mặt cô vô cùng rực rỡ, phong cách trái ngược hẳn với diện mạo thanh tú hướng nội của người đàn bà áo trắng.
Tô Mộc Lạc nhìn đối phương gõ cửa một hồi, nói: "Cô là hàng xóm nhà cô ấy à?"
"Ai đấy?!" Thiếu nữ váy đỏ sợ hết hồn, quay phắt đầu, nhìn cậu đầy cảnh giác, "Anh là ai?!"
Tô Mộc Lạc nói: "Tôi là bạn cô ấy."
"... Vậy sao?" Thiếu nữ váy đỏ quan sát cậu một lượt, cuối cùng dựng lại trên khuôn mặt cậu, im lặng vài giây rồi nói, "Anh có thể gọi cho chị ấy không?"
Tất nhiên Tô Mộc Lạc sẽ không bảo chịu thôi tôi lừa cô đấy, mà chỉ nói: "Cô ấy có chuyện gì vậy?"
Thiếu nữ váy đỏ chỉ cửa sổ cạnh cửa ra vào, đáp: "Em vừa thấy chị ấy đứng ngoài cửa không nhúc nhích, nét mặt kỳ dị bất thường, đến lúc em hỏi làm sao thì chị ấy lại đi thẳng vào nhà. Em thấy không ổn nên mới muốn đến xem sao, ai ngờ gõ cửa ra sao cũng không ai đáp lại, rất quái lạ."
Căn nhà có một ô cửa sổ hướng ra ngoài hành lang, cũng là khung cửa sổ Tô Mộc Lạc nhìn thấy ban nãy. Chỉ là trước khi lên tầng người đàn bà áo trắng còn đứng trước cửa sổ, hiện giờ đã không thấy người đâu, rèm cửa sổ cũng bị phủ kín mít.
Tô Mộc Lạc nghĩ nghĩ, đoạn tiến lên, nói với thiếu nữ váy đỏ: "Nhờ một chút."
Thiếu nữ váy đỏ hỏi cậu: "Anh có chìa khóa ạ?"
Tô Mộc Lạc lễ phép trả lời: "Không có."
Nói đoạn đạp tung cửa ra vào.
Thiếu nữ váy đỏ: "..."
Tiếng uỳnh lớn vang lên, cánh cửa nện lên vách tường, bụi thốc lên khe khẽ, nội thất bên trong bày ra trước mặt hai người.
Nơi này có vẻ chỉ có một người sinh sống, đồ đạc sơ sài, diện tích không rộng, đứng ngoài huyền quan có thể nhìn thấy phòng khách và phòng bếp, đều không một bóng người, không thấy người đàn bà áo trắng.
Thiếu nữ váy đỏ khẽ hỏi: "Có ai không?"
Không người hồi đáp.
Thiếu nữ cẩn thận thăm dò, Tô Mộc Lạc cất bước vào trong, thấy phòng khách và phòng bếp không có người, liền đi thẳng vào phòng ngủ.
Thiếu nữ váy đỏ không dám ở một mình đằng sau, vội vàng theo sát, nói: "Từ từ đã! Anh là bạn chị ấy thật không vậy? Sao có thể vào phòng con gái bừa bãi... A----!!!"
Lời sau cùng còn chưa kịp nói hết