Mặc dù cực kỳ không nguyện ý, Long Lăng vẫn bị phượng hoàng nhà hắn kéo ra ngoài.
Chẳng qua là vừa mới bước ra, hắn đã biến thoắt thành tiểu hắc long, chui vào túi áo Tô Mộc Lạc.
"Áu."
Nó chẳng muốn cho đám người của Cục dị nhân nhìn thấy hình người của nó.
Nó ghét bọn họ.
Tô Mộc Lạc không cản nó lại, nếu con rồng nhỏ này không thích Cục dị nhân, vậy thì cứ nằm trong túi áo cậu là được.
Có điều quả thật mỗi lần đến đó, là đều chẳng phải việc gì may mắn.
Thế là xoa cái đầu nhỏ an ủi con rồng một chút, đoạn dẫn nó rời đi.
Trong Cục dị nhân, Liễu Hạc chờ Tô Mộc Lạc ngoài cửa như thường lệ, thấy cậu bước tới, nói: "Ngài Tô, người của Điểu tộc hiện đang ở trong phòng làm việc của Cục trưởng, mời ngài đi theo tôi."
Tô Mộc Lạc chỉ nói: "Làm phiền cô rồi."
Liễu Hạc cười ngần ngại: "Không phiền, ngài Tô yên tâm, chúng tôi tin ngài chỉ bị vướng vào mà thôi. Chỉ là người bên Điểu tộc khá kích động, có lẽ sẽ hỏi ngài vài chuyện."
Chỉ có các cấp lãnh đạo của Cục dị nhân tại Lâm thành cùng số ít người bên trụ sở chính biết thân phận Tô Mộc Lạc, chính bởi biết được, nên bọn họ mới tin tưởng Tô Mộc Lạc sẽ không vô cớ ra tay với trưởng lão Điểu tộc. Nhưng người bên Điểu tộc không biết chuyện này, mà Cục dị nhân sẽ không tiết lộ bừa bãi vấn đề liên quan đến chân long.
Thế nên sau khi trưởng lão Điểu tộc gặp nạn, Cục dị nhân chỉ có thể mời Tô Mộc Lạc tới, nhận sự che chở của bọn họ, từ từ tìm cách giải quyết rắc rối này.
Trên đường đến phòng làm việc, Tô Mộc Lạc hỏi: "Phong Hiên chết thế nào?"
Liễu Hạc nghiêm mặt, đáp: "Bên chúng tôi vẫn đang điều tra, hiện giờ chỉ biết hôm qua ông ta đến quán cà phê của ngài thì sai thuộc hạ tìm kiếm ba người, sau đó ở trong khách sạn không ra ngoài---- chờ đến khi thuộc hạ ông ta phát hiện ra, ông ta đã chết trong khách sạn."
Tiểu hắc long ló đầu khỏi áo Tô Mộc Lạc, hung hăng "áu" một tiếng.
Liễu Hạc sợ hết hồn, còn tưởng chân long lại sắp khạc lửa về phía mình, vội lùi về sau một bước.
Tô Mộc Lạc bình tĩnh ấn tiểu hắc long trở về, nói: "Lát nữa không được ra ngoài." Sau đó đối diện với Liễu Hạc: "Hắn vừa nói, nghĩ kiểu gì cũng thấy thuộc hạ Phong Hiên đáng ngờ nhất."
Liễu Hạc trộm nghĩ, ngài Tô thật là cao thủ, nghe xì xà xì xồ hoang đường như vậy mà cũng hiểu được, trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc mà nói: "Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi tìm hiểu, kẻ mạnh nhất trong đám thuộc hạ của Phong Hiên cũng chỉ chưa tới hai trăm năm mươi năm, mà Phong Hiên lại là điểu yêu năm trăm năm, căn bản không thể nào đánh lại."
Nàng hơi ngừng một lát, đoạn nói: "Huống hồ những thuộc hạ này đã theo Phong Hiên mấy trăm năm, một mực trung thành, quan hệ với Phong Hiên cũng không tệ."
Thế nên vòng tới vòng lui, Tô Mộc Lạc vẫn rơi vào diện tình nghi to lớn nhất.
Tô Mộc Lạc yên lặng, cậu không nghĩ đến việc Phong Hiên sẽ bất ngờ chết bên ngoài, trước khi chia tay ông ta còn nhận lời điều tra thân phận đám điểu yêu đã tập kích cậu... Chẳng lẽ vấn đề là ở đây?
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi tới trước phòng làm việc. Liễu Hạc gõ cửa, nhận được lời hồi đáp bên trong, liền dẫn Tô Mộc Lạc tiến vào.
Căn phòng rất rộng rãi, Trịnh Hạc Xuân, cục trưởng Cục dị nhân ngồi trên ghế chủ, hai bên trái phải còn có mấy người, sắc mặt lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết không có ý gì tốt.
"Ngài Tô," Thái độ của Trịnh Hạc Xuân lại rất ôn hòa, "Mời ngồi."
Tô Mộc Lạc bình tĩnh ngồi xuống ghế, Liễu Hạc không trở lại bên người Trịnh Hạc Xuân, mà đứng sau lưng cậu.
Đây là một loại thông điệp, tỏ rõ thái độ của Cục dị nhân đối với Tô Mộc Lạc. Đám điểu yêu liếc mắt nhìn nhau, nét mặt thoắt biến.
"Cậu Tô," Người đàn ông dẫn đầu đám điểu yêu lên tiếng, "Ngày hôm qua sư phụ tôi tìm tới cậu, cuối cùng ngay đêm đó lại chết trong khách sạn, xin hỏi cậu giải thích chuyện này như thế nào?"
Tô Mộc Lạc biết đối phương là Mộc Cát, đệ tử Phong Hiên, một tên điểu yêu hai trăm năm mươi năm, cậu đáp: "Không có gì để giải thích, tôi đơn giản là nói chuyện với ông ta một lúc, sau đó không liên lạc thêm nữa."
"Nhưng trước khi sư phụ tôi bị giết hại cũng chỉ gặp duy nhất một kẻ lạ mặt chính là cậu!" Mộc Cát nói, "Ông ấy tìm cậu làm gì, sau khi trở về con phái chúng tôi đi điều tra trong tộc có gì bất thường hay không?"
Thái độ hắn ta khá kịch liệt, Tô Mộc Lạc vẫn trả lời bình thản: "Ông ta nhận nhầm tôi thành con riêng của trưởng tộc đời trước, muốn tôi trở về thừa kế Điểu tộc."
Trịnh Hạc Xuân: "..."
Liễu Hạc: "..."
"Con riêng Điểu tộc..." Mộc Cát lẩm bẩm những lời này, nhíu mày nhìn Tô Mộc Lạc, "Sau khi sư phụ tôi đi, cậu đã đi đâu?"
Tô Mộc Lạc: "Mở quán."
Mộc Cát: "Sau đấy thì sao? Cậu không thể ngồi trong quán cả đêm được!"
Tô Mộc Lạc vẫn bình tĩnh: "Sau đấy về nhà, ở chung với bạn trai tôi."
Lời vừa dứt, túi áo đã động, tiểu hắc long bên trong đang uốn éo điên cuồng.
Tô Mộc Lạc thò một tay vào túi giữ tiểu hắc long, lập tức bị tiểu hắc long ôm chặt lấy một ngón tay.
Còn hôn một cái.
Tô Mộc Lạc: "..."
Đằng kia, Trịnh Hạc Xuân và Liễu Hạc nghe được hai tiếng 'bạn trai' cũng thoáng ngạc nhiên, chỉ có đám người Điểu tộc là không thể hiện điều gì, nói: "Vậy cậu ta đâu? Gọi cậu ta ra làm chứng!"
Tô Mộc Lạc: "Không được, hắn còn ngủ ở nhà."
Một tên điểu yêu khác tức thì cười lạnh: "Cậu đang lừa dối chúng tôi chứ gì, có phải lát nữa sẽ muốn trở về tìm bạn trai, sau đó tìm thời cơ chạy trốn không?"
Tô Mộc Lạc nhíu màu, tên điểu yêu kia lại nói: "Sao mi không trả lời, có phải chột dạ hay không!"
"Xin lỗi, thứ cho tôi nhiều chuyện." Liễu Hạc đứng bên chen ngang, "Ngài cũng không có chứng cớ chứng minh ngài Tô giết người, chúng tôi mời ngài ấy đến cũng chỉ vì muốn hỏi một số chuyện mà thôi---- nếu hiện giờ ngài đã hỏi xong, vậy ngài Tô có thể rời đi rồi."
"Không thể nào!" Tên điểu yêu quát, "Cậu ta là kẻ tình nghi sát hại trưởng lão, tuyệt đối không thể thả cậu ta đi!"
Liễu Hạc liếc nhìn Trịnh Hạc Xuân, thản nhiên nói: "Tôi đã nói, ngài không có chứng cứ, ngài Tô cũng không có lý do sát hại Phong trưởng lão. Tuy nhiên Cục dị nhân sẽ giúp đỡ Điểu tộc điều tra vụ này, cho đến khi tìm được thủ phạm thật sự."
Nàng nói xong lại khẽ mỉm cười: "Chưa kể nếu thật phải xét đến, các ngài mới là người tiếp xúc cùng Phong trưởng lão cuối cùng, có lẽ là... còn đáng ngờ hơn ngài Tô một chút thì phải?"
Điểu yêu: "Cô----"
Hắn ta vừa định nổi cáu, Trịnh Hạc Xuân đã chợt phẫn nộ gầm lên: "Tiểu Liễu! Cô nói năng linh tinh cái gì! Còn không mau xin lỗi!"
Liễu Hạc lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Là tôi lỡ lời, xin lỗi ngài!"
Nàng nhận lỗi xong, Trịnh Hạc Xuân lại nhìn về phía tên điểu yêu: "Con bé trẻ tuổi không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ nó nhiều hơn, mong ngài thứ tội cho lần này."
Điểu yêu: "..."
Đến nước này đám điểu yêu cũng không tiện mắng mỏ gì. Mộc Cát liếc nhìn bọn họ, lên tiếng: "Đã vậy thì đành làm phiền Cục dị nhân vậy."
Bọn họ không nán lại thêm, nói xong lập tức ra về. Ngay sau đó, Tô Mộc Lạc cũng rời đi.
"Ngài Tô," Bên ngoài phòng làm việc, Liễu Hạc cất tiếng, "Mấy ngày tới có lẽ ngài nên để ý một chút, điểu tộc vẫn chưa hết nghi ngờ ngài, khả năng sẽ phái người theo dõi."
Tô Mộc Lạc gật đầu, nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ lưu tâm." Cậu biết Liễu Hạc muốn đánh tiếng với cậu đừng để Điểu tộc phát hiện trong tay cậu có chân long, sự tồn tại của chân long càng bí mật càng tốt.
Hai người cùng ra khỏi Cục dị nhân, trên đường đi Liễu Hạc nhắc tới chuyện Phong Hiên một lần nữa.
"Giác quan của Phong trưởng lão rất nhạy, có thể ngửi được mùi của người quen. Nếu người quen tiếp xúc với người lạ, ông ta sẽ tìm ra được mùi của người quen trên thân thể người lạ đó." Do Phong Hiên gặp chuyện mà Liễu Hạc cũng biết được mục đích của Điểu tộc khi tới Lâm thành, "Ông ta tìm đến ngài, có thể là vì ngài từng tiếp xúc với đứa con riêng của Điểu tộc---- nếu ngài từng gặp người nào đáng nghi, xin hãy báo cho Cục dị nhân