Bên gối còn dư lại độ ấm, nhưng không thấy bóng dáng Long Lăng, khoảnh khắc ấy, đầu óc Tô Mộc Lạc gần như trống rỗng.
Nỗi tuyệt vọng và đau đớn trong mơ như rắn độc siết lấy cậu, trái tim va đập hỗn loạn không thể kiểm soát, bất an hành hạ khiến cho cậu hít thở không thông.
Rồng của cậu đi đâu rồi?
Tại sao không ở bên cạnh cậu?
Tô Mộc Lạc đứng dậy muốn tìm kiếm Long Lăng, còn chậm trễ thêm một giây nữa, cậu sẽ bị cơn hoảng loạn và kinh hãi nhấn chìm.
Cũng chính tại lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Long Lăng xuất hiên cạnh ngưỡng cửa. Thấy phượng hoàng nhà hắn đã tỉnh giấc hắn thoáng kinh ngạc, sau đó vội vã bước lại gần.
"Phượng Hoàng, sao chưa xỏ dép đã xuống đất rồi?"
Long Lăng nhận ra sắc mặt khác thường của Tô Mộc Lạc, chân mày nhíu lên, hiểu ra sự vắng mặt của mình khiến phượng hoàng nhà hắn lo lắng.
Hắn đang định ôn tồn an ủi, giải thích cẩn thận hắn đã đi nơi nào... thì đột nhiên bị Tô Mộc Lạc ôm chầm lấy.
Long Lăng: "..."
Đêm khuya lạnh lẽo, phượng hoàng nhà hắn chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, im lặng dán gò má mềm mại lên vai hắn, cảm nhận hơi ấm trên cơ thể hắn.
Sự ỷ lại của cậu khiến hắn mềm lòng, cũng khiến hắn cảm thấy không ổn. Long Lăng vuốt lưng cho Phượng Hoàng, phát hiện Phượng Hoàng nhà hắn đang run lên khe khẽ.
Ngay tức khắc, Long Lăng đau lòng tột đỉnh, vỗ nhẹ sống lưng Tô Mộc Lạc, dịu dàng thủ thỉ bên tai cậu: "Ta không rời đi, chỉ là có chuyện ra ngoài một chuyến, đã trở về rồi, ngoan, đừng sợ hãi."
Tô Mộc Lạc không trả lời, chỉ tiếp tục vùi đầu vào vai hắn không nhúc nhích. Cánh tay Long Lăng mạnh mẽ đầy sức sống, cậu cảm nhận được hơi thở của rồng nhà cậu bao lấy bản thân, đây là hơi ấm rõ ràng mà chân thực.
Hơi ấm này chậm rãi xoa dịu nỗi an và nóng nảy của cậu, dường như linh hồn đã trở về với cơ thể, được sống lại lần nữa.
Long Lăng xoa đầu Tô Mộc Lạc, còn thầm thì an ủi cậu, một lát sau, hắn cảm thấy phượng hoàng nhà hắn không còn căng thẳng nữa, mà đã bắt đầu bình tĩnh lại, lúc này hắn mới có thể thở phào.
Nhưng hắn cũng đồng thời dấy lên lòng ngờ vực.
Tại sao Phượng Hoàng nhà hắn lại sợ hãi đến vậy?
Dáng vẻ vừa rồi rõ ràng là hoảng loạn không thể che giấu... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Phượng Hoàng," Long Lăng ôm Tô Mộc Lạc về giường, kéo chăn bao lấy người cậu, "Sao thế, có phải gặp ác mộng không?"
Tô Mộc Lạc không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu, nhìn hắn không chớp mắt.
Cặp mắt cậu đẹp lạ thường, kể cả khi ở trong bóng tối, chỉ là lúc yên lặng nhìn rồng nhà mình lại có cảm giác tủi thân không nói nên lời.
Long Lăng cũng im lặng, hắn thấy mình chẳng khác nào tên khốn đêm khuya ra vào tìm vui, lại còn cố tình chọn mấy con chim trụi lông xấu xí, bỏ mặc phượng hoàng xinh đẹp tuyệt trần của mình ở nhà, không thèm để tâm đến... Hắn tức thì vừa đau lòng vừa tự trách, "Lần sau ta không để Phượng Hoàng ở lại một mình nữa, lần này ta sai rồi, ta hứa từ giờ về sau chỉ cần Phượng Hoàng mở mắt đều sẽ thấy ta bên cạnh, được không?"
"... Không phải tại ngươi," Tô Mộc Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Là ta mơ thấy ác mộng."
Trực giác Long Lăng mách bảo giấc mộng này không đơn giản, hắn cầm tay Phượng Hoàng, dịu dàng hỏi: "Ác mộng gì thế?"
Tô Mộc Lạc không nói.
Nội dung giấc mộng này, và cả nỗi đau khi mất đi người quan trọng nhất, cậu không còn muốn nghĩ lại thêm nữa.
Tô Mộc Lạc lặng lẽ vùi đầu vào lồng ngực Long Lăng, nghĩ nghĩ, lại biến trở về nguyên hình.
Một con tiểu phượng hoàng bông mềm rơi trên ngực hắn, chẳng nói chẳng rằng, cố gắng chui vào trong cổ áo hắn.
Nhưng mà đại khái là vải vóc quá mềm, không dễ chui vào, thế nên con phượng hoàng nhỏ này chỉ thò được đúng cái đầu vào rồi mắc kẹt, giãy một cái... sau đó không nhúc nhích.
Long Lăng: "!"
Trời ơi đáng yêu chết!
Hắn bị đáng yêu chết luôn rồi!
Thế rồi hắn nhẹ nhàng bưng Phượng Hoàng trong lòng bàn tay.
Tiểu phượng hoàng không vui, lông nó rối bời, bông càng thêm bông, nó cúi đầu chải chuốt bộ lông xinh đẹp của mình một chút, rồi lại nhìn xung quanh một chút.
Mặc dù những ngày trước rụng không ít lông chim, nhưng cũng mọc ra không ít lông mới. Mà không biết có phải do Long Lăng tưởng tượng hay không, nhưng những cọng lông mới trông còn đẹp hơn, rực rỡ hơn những chiếc đã bị thay thế.
Một rồng một phượng hoàng cứ vậy nhìn nhau vài giây, thế rồi tiểu phượng hoàng "chiếp" lên một tiếng.
Buồn ngủ.
Long Lăng buồn cười, nằm xuống, khẽ khàng đặt phượng hoàng nhà hắn lên giường, sau đó biến trở về hắc long.
Cũng như trước kia, nó nhốt phượng hoàng nhà mình trong lồng ngực. Tiểu phượng hoàng làm ổ ngay trên người nó, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc Lạc mở mắt.
Phòng khách sạn tối mờ, cậu nằm trong lòng một người đàn ông, cánh tay đối phương vắt ngang hông cậu, bao lấy cậu trong ngực mình.
Tô Mộc Lạc yên lặng, rồi liếc mắt, đối diện với một đôi mắt rồng vàng sậm.
Long Lăng khẽ giương khóe miệng: "Chào buổi sáng, Phượng Hoàng."
"..."
Tô Mộc Lạc rũ mắt như không có chuyện gì, lười biếng tiếp tục lim dim.
Long Lăng có chút ngạc nhiên, vui sướng dâng lên tự đáy lòng. Hắn áp má lên má Tô Mộc Lạc cọ cọ một hồi, nũng nịu hỏi: "Phượng Hoàng không đẩy ta ra ư?"
Tô Mộc Lạc không nói.
Năm ngón tay thon dài của Long Lăng vùi trong tóc Tô Mộc Lạc, giọng nói trầm trầm, hàm chứa nụ cười: "Vậy về sau ngày nào ta cũng muốn ôm Phượng Hoàng ngủ như thế, Phượng Hoàng không được phản đối."
Tô Mộc Lạc vẫn không lên tiếng.
Long Lăng đắc ý chết luôn, còn muốn ôm phượng hoàng nhà hắn xoay vòng vòng. Nhưng mà bây giờ Phượng Hoàng vẫn đang buồn ngủ, thế nên hắn chỉ vuốt lưng cho Phượng Hoàng, nói: "Đêm qua Phượng Hoàng mơ thấy cái gì, có thể kể với ta không?"
Tô Mộc Lạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại cúi gằm mặt xuống.
Tối qua cậu mơ thấy rồng nhà cậu toàn thân đẫm máu, không rõ sống chết, đang nằm gục trong lòng cậu.
Giấc mơ này quá thật, thật đến mức giống như đã từng xảy ra, làm cậu mỗi lần nhớ lại đều hoảng sợ trong lòng.
Chẳng lẽ mấy nghìn năm trước, cậu thật sự đã, hoặc suýt nữa thì mất đi rồng của cậu?
Như vậy vết thương trên bụng rồng của cậu, cũng xuất hiện từ khi ấy sao?
Tô Mộc Lạc không nói gì, nhưng đáy lòng lại bị dây tơ chằng chịt siết lấy, ngạt thở và đau xé.
Cậu nhớ khi ấy, bên cạnh còn có một người đàn ông xa lạ, cậu không biết hắn là ai, nhưng bản năng khiến cậu căm ghét hắn.
Gã đàn ông đó làm rồng của cậu bị thương sao? Nhưng vì cớ gì cậu lại không ngăn cản được, không thể bảo vệ rồng nhà cậu chu toàn?
... Thật vô dụng.
Căn phòng yên tĩnh, Long Lăng cúi đầu, nhìn thấy phượng hoàng trong lòng hắn đang lặng lẽ siết chặt bàn tay, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Ánh mắt hắn trầm xuống, cầm tay Tô Mộc Lạc, chen vào giữa những kẽ ngón tay, đan tay cùng cậu.
"Được rồi, ta không hỏi nữa." Long Lăng nhẹ giọng nói, "Phượng Hoàng đừng nghĩ, chuyện đã qua rồi, chúng ta không cần để ý tới."
"Ta sẽ không rời khỏi Phượng Hoàng, không rời một bước, thế nên Phượng Hoàng chỉ cần nhìn ta là được."
Tô Mộc Lạc ngẩng đầu, nhìn cặp mắt màu vàng sậm đầy tình yêu dịu dàng, khẽ "ừ" một tiếng.
Chỉ cần rồng của cậu còn đang ở bên cạnh cậu.
Phượng Hoàng vùi mình vào lồng ngực đối phương, thầm nghĩ.
Cậu tuyệt đối không thể để rồng nhà cậu bị thương, tuyệt không để cho quá khứ lặp lại lần nữa.
...
Lâm Thành Thành phát hiện hôm nay chủ quán và bạn trai chủ quán cứ có gì không đúng lắm.
Rõ ràng là hai người vẫn đi cạnh nhau như trước, rõ ràng hai người cũng không làm ra hành động gì khác biệt... Nhưng nhìn vào vẫn cứ thấy sai sai.
Lâm Thành Thành ôm mèo đi giữa núi rừng, vừa nghĩ, vừa len lén quan sát hai người trước mắt.
Cậu ta biết bạn trai chủ quán cực kỳ thích bám dính chủ quán, còn là loại bám dính nghĩa đen không rời nửa bước, mà chủ quán cũng rất chiều bạn trai của mình, quan hệ giữa hai người họ vẫn luôn rất thân mật.
Nhưng bây giờ, cậu ta nhìn hai bóng người dính liền vào nhau, cảm giác bầu không khí giữa họ đã có gì thay đổi... Có vẻ là càng thêm vi diệu, càng thêm mập mờ?
Như kiểu không làm gì cả, nhưng lại như gì cũng làm rồi... Khiến người ta trông mà đỏ mặt.
"Sao thế nhỉ?" Lâm Thành Thành hỏi nhỏ mèo mun, "Trưởng lão, ông biết hai người họ gặp chuyện gì không?"
Phong Hiên gật gù một phen, cười nói: "Thiếu chủ còn quá trẻ, đợi ngươi lớn lên mới hiểu được."
Lâm Thành Thành: "..."
Nói như không.
Đầu bên kia, cuộc đối thoại giữa Lâm Thành Thành và Phong Hiên không thoát được lỗ tai Tô Mộc Lạc, nhưng cậu cũng không ngắt lời bọn họ, mà chỉ liếc Long Lăng bên cạnh một cái.
Long Lăng lập tức vô cùng chờ đợi: "Có phải Phượng Hoàng cần ta bế không?"
Tô Mộc Lạc: "Ta mà thèm ngươi bế."
Long Lăng "ồ" một tiếng, thò tay muốn dắt cậu, Tô Mộc Lạc không tránh, để mặc cho hắn dắt.
Long Lăng vui vẻ cong cong khóe miệng, nghĩ bụng, hôm nay phượng hoàng nhà hắn đáng yêu hết biết.
Khi ngủ để hắn ôm, buổi sáng cho hắn thay quần áo giúp, chưa hết, mọi hành vi thân mật của hắn, Phượng Hoàng đều không tránh né.
Thích Phượng Hoàng.
Tuy nhiên một mặt thì vui