Phòng khách yên lặng, Long Lăng huých nhẹ phượng hoàng nhà hắn một cái.
Tô Mộc Lạc không nhúc nhích.
Long Lăng nhìn điệu bộ chim cút giả vờ không biết động của cậu, không nhịn được phì cười, cọ cọ lên tóc cậu, nói: "Được rồi, chờ khi nào Phượng Hoàng sẵn sàng thì nói với ta là được."
Hắn cũng không vội, kiểu gì thì Phượng Hoàng cũng sẽ là của hắn, hơn nữa hắn tin tưởng, Phượng Hoàng sẽ không để hắn phải chờ quá lâu.
Tô Mộc Lạc nghe vậy mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nhìn Long Lăng, rồi xoay đầu như không có chuyện gì, nghiêm mặt dặn dò: "Mai nhớ dậy sớm ra ngoài đấy."
Cậu muốn đến Cục dị nhân xem thử tí, dù sao về sau cũng tiện bàn giao với Tống Nam.
Long Lăng nghe vậy lập tức xụ mặt: "Lại đến Cục dị nhân?"
"Đúng vậy," Tô Mộc Lạc vỗ vỗ đầu hắn, "Thế nên nhớ phải dậy sớm nha."
Long Lăng: "..."
Chậc.
Sáng hôm sau, Tô Mộc Lạc dắt con rồng viết hai chữ 'không vui' to đùng lên mặt nhà mình, tiến vào Cục dị nhân.
Liễu Hạc vẫn đợi cậu ngoài cửa, thấy cậu và Long Lăng cùng nhau đi vào, thậm chí còn nắm tay, không nhịn được, hít một hơi khí lạnh.
Tiếp đó phát hiện ra mình thất lễ, bắt đầu ngoác mồm ho sù sụ giả vờ che giấu.
"Khụ khụ khụ, ngài Tô, ngài tới rồi." Liễu Hạc cười nói, "Đã lâu không gặp, lần trước đến quán cà phê cũng không gặp được ngài, ngài đi đâu đó chơi sao?"
Tô Mộc Lạc nghe vậy là biết quả nhiên nàng và Trịnh Hạc Xuân tới cửa hỏi thăm vì chuyện rồng nhà cậu hóa hình: "Đúng là vậy thật, đến các vùng khác dạo chơi mấy ngày."
Cậu không chờ cho Liễu Hạc hỏi cụ thể là nơi nào, đã nhanh chóng chuyển đề tài, nói: "À, chuyện tố nguyên gương lần trước, bên trụ sở chính có trách phạt bên cô không?"
"Không có!" Liễu Hạc mừng rỡ ra mặt, "Không chỉ không có, mà danh hiệu không văn minh nhất còn rơi xuống đầu chi nhánh bên cạnh, ha ha ha!"
Trên thực tế sau khi bọn họ giao nộp chiếc lông chim, trụ sở chính còn lập tức phái người bàn bạc cùng Trịnh Hạc Xuân, dặn dò bọn họ nhất định phải giữ quan hệ với Tô Mộc Lạc và Long Lăng, đáp ứng mọi yêu cầu của bọn cậu, tuyệt đối không thể đắc tội được.
"Sau khi ngài Tô tới, đãi ngộ và tiền thưởng của phân bộ Lâm thành chúng tôi đã khá khẩm lên nhiều!" Liễu Hạc nói, "Thế nên nếu ngài có chuyện gì cần hỗ trợ cứ nói với chúng tôi, chỉ cần ngài mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện cho bằng được!"
Tô Mộc Lạc nói: "Vậy à, sang năm lấy thử danh hiệu tổ chức kém văn minh nhất tôi nhìn thử xem sao?"
Trong nháy mắt Liễu Hạc im như thóc.
Tô Mộc Lạc bật cười, nói: "Dẫn tôi đi xem Dương Nguyệt Nguyệt đi thôi."
Liễu Hạc tức thì gật đầu như gà con mổ thóc: "Mời đi theo tôi."
Ban đầu nàng còn cho rằng bọn họ được lợi nhiều như vậy, liệu có nên tạm dùng phương diện vật chất cảm ơn ngài Tô trước. Nhưng rồi bị Trịnh Hạc Xuân ngăn lại, bảo ngài Tô không phải người ham tiền tài, lần trước giúp bọn họ giải quyết chuyện hồ yêu gửi tiền còn có lí do chính đáng, chứ nếu bây giờ không dưng đưa tiền, chỉ e sẽ bị đối phương coi thành xúc phạm.
Thế nên, bọn họ chỉ có thể tạo điều kiện tốt nhất cho Tô Mộc Lạc, thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu, dù cậu chẳng có yêu cầu gì, cũng phải tìm cách cho cậu sống thoải mái ở Lâm thành, ở Cục dị nhân cũng vui như ở nhà vậy.
"Đúng rồi ngài Tô này, chuyện tôi nói trong tin nhắn, những thành phố khác cũng có yêu làm hại người ấy."
Liễu Hạc vừa đi vừa nói chuyện.
"Thực ra buổi họp của bọn tôi cũng là vì chuyện này, một tuần này nhân gian không yên ả lắm, không chỉ có yêu làm hại người, mà còn có yêu bám lên người làm chuyện ác. Dĩ nhiên, đám yêu này đều là yêu lậu không ghi tên ở Cục dị nhân, các yêu có thẻ căn cước tạm thời vẫn đang nghiêm chỉnh, chỉ là..."
Chỉ là dù vậy, cũng đã đủ cho quan hệ nhân- yêu hòa hợp nhiều năm phát sinh một vài sự thay đổi tinh vi.
Tô Mộc Lạc có chút ngạc nhiên: "Tình hình hiện giờ rất nghiêm trọng à?"
"Này thì cũng không," Liễu Hạc giải thích, "Những kẻ làm chuyện ác chưa nhiều, một thành phố khả năng chỉ có một hai ca, chẳng qua là thời gian xảy ra những chuyện này lại rất trùng hợp, đều phát sinh trong tuần vừa rồi."
Tô Mộc Lạc yên lặng, một tuần trước... hình như cũng chính là ngày bọn họ đến Điểu tộc.
Cậu không nói gì, Long Lăng lại nói: "Các người không thẩm vấn bọn họ về khả năng có tổ chức đứng sau?"
Liễu Hạc ngẩn người, thật lòng không dám tiếp chuyện với hắn, thều thào: "Đã từng thẩm vấn, nhưng trước mắt vẫn chưa tra ra khả năng ngài đề cập."
Kỳ thực đám yêu kia mới chỉ làm người bị thương, chưa lấy mạng người, thậm chí bị thương cũng là thương nhẹ, thế nên ban đầu Cục dị nhân không quá để ý chuyện này, chỉ coi như yêu quái mới tới chưa thích nghi với cuộc sống nơi này, nảy ra tranh chấp với nhân loại... Cho đến hôm qua trụ sở chính mở họp,, tổng kết tình hình trên khắp các thành phố, mọi người mới phát hiện ra không ít thành phố khác đều xuất hiện tình trạng tương đương.
Long Lăng giễu cợt: "Hiện giờ chỉ là làm con người bị thương, đợi đến khi các ngươi thật sự nhận ra có điều không ổn, sợ rằng đã đến giai đoạn giết người rồi."
Mặc dù giọng hắn rất bình thản, nhưng Liễu Hạc vẫn rụt cổ rụt vai một cái: "Ngài nói đúng, thế nên trụ sở chính đã ra lệnh cho chúng ta giam giữ tất cả yêu quái hại người, thẩm vấn cẩn thận lại một lần."
Cuộc họp này vừa mới kết thúc, nàng đã nhận được tin nhắn của Tô Mộc Lạc, lập tức cho người bắt Dương Nguyệt Nguyệt tới.
Mấy phút sau, ba người tới phòng giam Dương Nguyệt Nguyệt. Cô nàng bị một tấm lưới ánh lên ánh sáng vàng nhạt bao vây, đang nằm vật ra đất giãy giụa kịch liệt.
"Các ngươi dựa vào đâu mà bắt ta! Thả ta ra, nếu không ta sẽ---- "
Sau đó là một tràng dài lời lẽ thô tục, Liễu Hạc nghe mà mặt như khỉ, quay đầu nói với Long Lăng Tô Mộc Lạc: "Đây là thiết bị đặc biệt nhắm vào con người bị yêu kí sinh, chỉ cần tra ra yêu khí nó sẽ sáng lên."
Tô Mộc Lạc nhìn chiếc lưới vàng phát sáng, hỏi: "Lát nữa bắt yêu liệu có gây tổn hại gì cho cơ thể người này không?"
Liễu Hạc đáp: "Ngài yên tâm, pháp khí này chỉ có tác dụng với yêu quái kí sinh thôi, cô ấy cùng lắm là suy yếu đi, dưỡng mấy ngày cũng ổn rồi."
Tô Mộc Lạc yên tâm, càng thêm xác thực Cục dị nhân xử lý chuyện này chuyên nghiệp hơn cậu nhiều.
Nhân viên Cục dị nhân đứng bên cạnh Dương Nguyệt Nguyệt, cầm một chiếc chuông màu vàng nhạc, đầu kia chiếc chuông nối liền với chiếc võng vàng kim, nói: "Có thể bắt đầu được chưa?"
Liễu Hạc gật đầu: "Bắt đầu đi."
Nàng vừa dứt lời, nhân viên nọ đã lắc chiếc chuông trong tay.
Tiếng chuông này rất đặc biệt, một chiếc chuông lại như vô số chiếc chuông đồng hưởng, chói tai vô cùng. Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng vang vọng những tiếng chuông reo chồng chất lên nhau.
Tô Mộc Lạc cũng không cảm thấy gì, chẳng qua là hơi phiền chút. Thế nhưng âm thanh này rơi vào tai Dương Nguyệt Nguyệt lại chẳng khác nào ngàn vạn kim châm chọc xuyên qua óc, ngay tức khắc, cô nàng đau đớn gào lên.
"A a a a a a, đau quá! Cứu! Cứu với!!"
Ánh sáng trên lưới vàng ngày càng kịch liệt, từng tia sáng xoay dọc theo các mắt lưới, tạo thành bùa chú đóng lên người Dương Nguyệt Nguyệt. Cơ thể cô nàng bắt đầu co giật, cùng lúc đó, có vật gì chui ra khỏi lỗ chân lông cô, gom thành một khối linh thể vặn vẹo giữa không trung.
Liễu Hạc kinh ngạc thốt lên: "Vậy mà lại dùng yêu linh ký sinh?!"
Thông thường, yêu muốn bám lên con người sẽ dựa vào đồ vật nào đó, có thể là vòng tay, khuyên tai, hoặc là các loại đồ chơi như búp bê gỗ. Nhưng cũng có một phương pháp cực