Sáu giờ sáng, một con phượng hoàng nhỏ mở mắt tỉnh dậy từ trong mộng.
Lúc tỉnh lại nó vẫn còn bị con rồng nhà nó ôm trong ngực, thế là nó tiếp tục mơ mơ màng màng nằm trên người hắc long một hồi, cho đến khi đầu hắc long không an phận mà cọ nó mấy cái, nó mới chíp một tiếng không vui cho lắm.
Rồi đổi về hình người, lơ mơ bật người ngồi dậy, phát hiện ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng.
"Phượng Hoàng" Long Lăng cũng biến thành người, cánh tay vòng qua eo Tô Mộc Lạc, hôn lên mi mắt cậu một cái, "Ngủ tiếp đi, còn sớm mà."
Tô Mộc Lạc ỉu xìu dựa lên mình rồng: "Mấy giờ rồi thế?"
Cậu đang định hôm nay dậy sớm, lên đường cho sớm sủa.
"Mới sáu giờ thôi," Long Lăng xoa đầu cậu, nói, "Chúng ta cũng không vội, dù thế nào thì hôm nay đều có thể lên đường."
Tô Mộc Lạc nghĩ thấy cũng hợp lý, bèn chậm rãi chui vào chăn, vùi mặt vào lồng ngực Long Lăng.
Long Lăng vui vẻ ôm Phượng Hoàng, lại từ từ cọ cọ lên tóc cậu.
Hắn thích Phượng Hoàng bám dính hắn, lệ thuộc mà nép cánh trong lòng hắn, còn mặc cho hắn tùy tiện ôm hôn.
Vào đông Phượng Hoàng vừa mềm vừa biếng nhác, làm hắn chỉ muốn ôm Phượng Hoàng nằm trong chăn mãi, chẳng buồn ra cửa hóng gió làm gì cho mệt xác.
Tô Mộc Lạc không biết Long Lăng nghĩ gì, có điều trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác rồng nhà cậu lại đang hôn trộm cậu, bèn vỗ đối phương một cái.
Hai giờ sau, Tô Mộc Lạc mở mắt, cảm thấy không buồn ngủ nữa.
Cậu đang định ngồi dậy, lại phát hiện Long Lăng ôm mình không thả, thế là ẩn hắn một cái: "Ta phải dậy rồi."
Long Lăng không được hài lòng cho lắm, lúc nãy Phượng Hoàng còn chủ động vùi mình vào lòng hắn, níu vạt áo hắn không rời... đáng yêu vô cùng.
Thế là hắn nói: "Ôm thêm một tí nữa, một tí tí nữa."
Tô Mộc Lạc ngáp khẽ một cái, thật sự không nhúc nhích. Long Lăng vùi mặt lên vai cậu, ngửi ngửi mùi hương mình thích.
Tô Mộc Lạc để hắn dính một hồi, cảm thấy con rồng này cứ như đang hít 'cỏ mèo', không cho hắn hít, nói: "Ta phải thay quần áo!"
Long Lăng "ồ" một tiếng, thả tay ra: "Phượng Hoàng là đồ keo kiệt."
Mới cho ôm một lát mà đã.
Tô Mộc Lạc: "?"
Chiếm lợi lộc rồi còn chê?
Thế là bèn bới loạn tóc Long Lăng, rồi xuống giường rửa mặt.
Thay quần áo xong, Tô Mộc Lạc tới phòng khách, cầm miếng ngọc bội lên: "Ngươi tỉnh chưa?"
Cậu vừa dứt lời, một khối linh thể đã nhanh chóng chòi ra khỏi miếng ngọc bội: "Tỉnh tỉnh! Chỉ cần phượng hoàng đại nhân gọi là ta sẽ lập tức tỉnh!"
Long Lăng nhìn nó, hỏi: "Vậy khi hắn không gọi ngươi thì sao?"
Đại loại là linh hồn ngọc bội vẫn nhớ hôm qua vị này chê mình xấu xí, nó đáp lời khô khốc: "Lúc đại nhân không gọi ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, ngài có thể coi ta như một miếng ngọc bình thường."
Long Lăng nghe vậy nhìn sang Phượng Hoàng, khóe miệng cong lên vài mm: "Nói vậy là, khi đó không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì?"
Tô Mộc Lạc: Chậc.
Cậu nghe ra ý tứ con rồng này muốn nói.
Thế là lại đánh hắn một cái.
"Đúng vậy," linh hồn ngọc bội chẳng hiểu gì, còn bổ sung rất thành thật, "Mấy nghìn năm trước phượng hoàng đại nhân chế tạo ra ta đã nói không muốn bị quấy rầy, thế nên bình thường ta rất ngoan."
Long Lăng: "Ồ, còn là Phượng Hoàng nói-----"
Tiếng cuối cùng còn nhấn nhá kéo dài, Tô Mộc Lạc yên lặng một giây.
Rõ ràng thoạt nghe cũng không có gì, nhưng cậu cứ cảm giác hóc hóc đâu đây.
Nhất định là con rồng này lại suy nghĩ cái gì không tốt đẹp!
Thế là đầu tiên bình tĩnh nói với linh hồn ngọc bội: "Vậy ngươi ngủ tiếp đi, chờ lát nữa lên đường ta sẽ đánh thức ngươi."
Sau đó gõ đầu Long Lăng: "Ngươi đừng nói chuyện!"
Long Lăng ngoan ngoãn mặc cho cậu gõ, gõ xong hắn mới vừa ấm ức vừa vô tội nói: "Ta nào có nói gì, rõ ràng là Phượng Hoàng nghĩ linh tinh, Phượng Hoàng hư chết."
Tô Mộc Lạc: "?"
"Được rồi, ta hư." Long Lăng đối diện với ánh nhìn của cậu một giây đã sửa lời, rồi lại thân mật dính tới, cọ cọ lên khuôn mặt mềm mại của phượng hoàng nhà hắn, "Nhưng mà miếng ngọc bội kia vừa nói, mấy nghìn năm trước Phượng Hoàng không muốn nó quấy rầy ngươi... Khi ấy lại chỉ có ta sống chung với Phượng Hoàng, sao Phượng Hoàng lại sợ người khác quấy rầy cơ chứ?"
Tô Mộc Lạc mặt không đổi sắc: "Ai mà biết được, ngươi mau tránh ra, còn nhõng nhẽo nữa là ta đánh ngươi đấy."
Long Lăng cầm cổ tay cậu, không biết sợ là gì, bắt đầu lớn tiếng làm loạn: "Nhất định là khi ấy ngày nào Phượng Hoàng cũng muốn ta ôm hôn, còn muốn ta ứ ừ, rồi sợ ngọc bội nhìn thấy, cho nên mới ra lệnh cho nó một mực ngủ say!"
Nói xong xoay đầu chạy thẳng một cách cực kỳ khí phách, không hề sợ hãi.
Tô Mộc Lạc: "..."
Mấy phút sau, Tô Mộc Lạc câu một con tiểu hắc long bị thắt nút lớn tiếng la oai oái trên đầu ngón tay, từ tốn ra ngoài.
Trong tiệm cà phê, một con mèo nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường trong phòng nhân viên, Tô Mộc Lạc lay tỉnh nó, nói: "Ngại quá, có chuyện cần nói với ngươi."
"Méo!"
Thiên Tuế bị đánh thức rất là bất mãn, lúc đầu còn chưa kịp nhận ra là ai, đến khi mở mắt nhìn thấy Tô Mộc Lạc, toàn mèo đều hóa đá.
Thế rồi lông tơ dựng đứng, nhảy tót xuống cuối giường.
Tô Mộc Lạc chẳng hiểu ra sao, nói: "Ta-------"
Thiên Tuế: "Hôm qua ta không thấy gì cả! Thật!"
Tô Mộc Lạc yên lặng.
Ồ, cậu cũng suýt thì quên mất chuyện bị Thiên Tuế phát hiện mình với rồng nhà mình hôn môi.
Thế là thò tay vào túi áo, bóp tiểu hắc long một cái.
Tiểu hắc long vừa cố gắng gỡ được nút thắt trên người vào một giây trước, thấy Phượng Hoàng đưa tay vào, không rõ nguyên nhân, cứ vậy ôm ngón tay cậu không thả.
"Chíp."
Tô Mộc Lạc định rút ngón tay ra, lại nhận ra không rút được, tất cả là tại con rồng này ôm cậu quá chắc, cậu đành quay sang bảo Thiên Tuế: "Yên tâm, ta chỉ muốn nhờ ngươi trông tiệm thêm mấy ngày mà thôi."
Thiên Tuế nói: "Ngươi lại sắp ra ngoài à?"
Tô Mộc Lạc gật đầu.
Thiên Tuế nín một giây, đoạn nói: "Cảm giác quán này sắp đóng cửa đến nơi rồi."
Tô Mộc Lạc thầm nghĩ ta cũng cảm giác y như vậy, ngoài miệng lại an ủi: "Yên tâm, không đóng cửa được, ta vẫn còn vốn để dành."
Thiên Tuế nghe vậy nét mặt thoáng giãn ra, gật gật đầu: "Được rồi, vậy ngươi đi đường cẩn thận."
Tô Mộc Lạc nói: "Cảm ơn."
Sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng nhân viên.
Nhắc tới cũng đúng dịp, lúc cậu đi ra ngoài vừa vặn gặp hai cô gái mới bước vào, là Tống Nam và Dương Nguyệt Nguyệt.
"Chủ quán!"
Hai cô gái xách một đống đồ trên tay, đủ thể loại từ hoa quả đến đồ ăn vặt, màu mè đủ kiểu mẫu mã đa dạng, Tô Mộc Lạc nhìn mà hoảng hốt, còn tưởng các cô muốn đến tiệm mình quảng cáo.
"Đây là gì vậy?"
"Là quà cảm ơn á!" Tống Nam cười nói, "Chủ quán cậu giúp mình với Nguyệt Nguyệt, bọn mình nhất định phải đưa chút quà báo đáp, nhưng cũng không biết cậu thích gì, thế nên đành phải chọn đồ ăn được!"
Dương Nguyệt Nguyệt tiếp lời: "Đúng đúng đúng! Cảm ơn chủ quán! Nếu lần này không có cậu, mình thật sự sẽ bị ám mãi mãi mất."
Tô Mộc Lạc quan sát sắc mặt cô nàng, thấy đối phương đã hoàn toàn khôi phục, bèn nói: "Lần sau cẩn thận là được, đừng dính dáng đến mấy thứ không rõ xuất xứ nữa."
Trước đó cậu từng suy đoán liệu có phải người đàn ông sau lưng yêu linh cố