Ngày diễn ra nghi thức cầu may, Phục Sát đặt chân vào lãnh địa Phượng hoàng.
"Phượng Hoàng," hắn nói, "Ta có chuyện muốn bàn bạc với con hắc long này, có thể cho chúng ta ít thời gian được không?"
Nghi thức cầu may đã sắp diễn ra, phượng hoàng khắp xung quanh đều nô nức chuẩn bị tham gia yến hội. Tô Mộc Lạc liếc nhìn Long Lăng bên cạnh, nói: "Hắn tên là Long Lăng."
"Muốn nói điều gì, không thể nói trực tiếp ở nơi này?"
"Có vài chuyện liên quan tới Long tộc, trao đổi ở đây không tiện lắm." Phục Sát nói, "Yên tâm, sau lần trước ta đã nghĩ thông, sẽ không gây hại cho hắn."
Tô Mộc Lạc khẽ cau mày, không hoàn toàn tin tưởng. Ngay khi y định từ chối, Long Lăng bên cạnh lại mở lời: "Phượng Hoàng, cứ để ta đi, dù gì hắn cũng không đánh lại ta."
Phục Sát: "..."
Tô Mộc Lạc và Long Lăng hai mặt nhìn nhau, mấy giây sau Tô Mộc Lạc bằng lòng: "Được rồi, nhưng không được đi xa quá, phải trở lại trong vòng một khắc."
Ít nhất có lãnh địa Phượng hoàng ngay tại nơi này, Phục Sát không thể ngang ngược gây tổn hại đến Long Lăng được, tuy nhiên vẫn cần phải đề phòng khả năng xấu nhất.
Long Lăng gật đầu, rời đi cùng Phục Sát.
Sau khi ra khỏi lãnh địa Phượng hoàng, Long Lăng lạnh lùng nói: "Có chuyện gì không."
Phục Sát quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, chỉ nói: "Ngươi biết Tô Mộc Lạc có ý nghĩa gì với tộc nhân của hắn không?"
Long Lăng hơi nhíu mày, không đáp.
Phục Sát tự tiếp lời: "Thế gian từng có một phượng hoàng, cũng là phượng hoàng đầu tiên sở hữu sức mạnh niết bàn, trong mắt nàng không có cái chết, chỉ có chết rồi phục sinh. Sau đó cũng chính phượng hoàng này đã sáng lập ra tộc Phượng hoàng ngày hôm nay, có điều không biết tại sao, nàng lại từ bỏ sức mạnh niết bàn của bản thân, tự mình quyên sinh, lựa chọn cái chết."
Long Lăng nói: "Chuyện này ta biết." Từ khi còn tấm bé, Phượng Hoàng đã luôn kể hắn nghe.
"Vậy hẳn ngươi cũng biết, sau khi con phượng hoàng này chết đi, mấy nghìn năm sau đấy, những phượng hoàng khác do nàng sinh ra đều không ai sở hữu sức mạnh niết bàn thêm nữa." Phục Sát nói, "Chỉ trừ Tô Mộc Lạc---- bạch phượng duy nhất của tộc Phượng hoàng, cũng là phượng hoàng duy nhất thừa kế sức mạnh niết bàn này từ khi chào đời."
"Đối với tộc Phượng hoàng, sự tồn tại của hắn cũng như phượng hoàng đệ nhất, nếu hắn có đời sau, thì khả năng đời sau của hắn cũng sẽ mang trong mình sức mạnh niết bàn... Cứ như vậy, tộc Phượng hoàng chẳng khác nào đã đoạt lại được những gì họ từng vuột mất."
Phục Sát nói đến đây, trong đầu Long Lăng lại không nghe vào cái gì mà sức mạnh niết bàn, hắn đang toàn tâm toàn ý nghĩ đến đời sau của Tô Mộc Lạc.
Nếu Phượng Hoàng có hậu duệ, thì liệu có phải là một đám chim non lông xù không? Cũng đáng yêu y hệt Phượng Hoàng vậy ấy?
Không đúng, Phượng Hoàng không sinh được, nếu hắn có con cái, thì nghĩa là hắn và người phụ nữ khác...
Sắc mặt Long Lăng lập tức trầm xuống, nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
"Điều ta muốn nói đã rất rõ ràng." Phục Sát nhàn nhã, "Bất kể Tô Mộc Lạc có hậu duệ hay không, địa vị của hắn cũng hoàn toàn đặc biệt đối với tộc nhân của hắn, thậm chí hắn sẽ trở thành yếu tố then chốt giúp tộc Phượng hoàng tìm về sức mạnh niết bàn một lần nữa---- thế nên, ngươi cho rằng bọn họ có cho phép ngươi ở bên hắn không đây?"
Hắn vẫn còn mấy lời nữa, định bụng chuẩn bị tuôn ra bằng hết hòng đả kích con hắc long trước mặt. Ai ngờ Long Lăng chỉ nhìn lại hắn một cách cực kỳ hờ hững, đáp: "Cho phép chứ."
"Lần trước ta đã nói với bọn họ ta muốn cưới Phượng Hoàng, họ còn giục ta cưới sớm lên chút."
Phục Sát: "..."
Long Lăng cũng không bốc phét, chuyện này mới xảy ra trước đấy mấy ngày mà thôi, hắn mở lời ngay trước mặt cả Tô Mộc Lạc lẫn đám Sương Lê---- dĩ nhiên, một lúc sau, ngay giữa tiếng vỗ tay reo hò của đám Sương Lê, hắn bị Tô Mộc Lạc đuổi ra ngoài lầu phạt đứng những một khắc đồng hồ.
"Vì sao ngươi cho rằng những phượng hoàng khác đều quan tâm đến sức mạnh niết bàn giống như ngươi?" Long Lăng nói, "Phượng hoàng ở nơi này đều rất tốt, bọn họ không phải ngươi, không lắm mưu toan suy tính đến vậy."
Mặc dù Long Lăng chỉ tiếp xúc với Phục Sát hai lần, thế nhưng hắn luôn ý thức được kẻ này mang lại cho hắn cảm giác không dễ chịu, không khác những kẻ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Mà những phượng hoàng hắn đã nhìn quen mặt từ bé tới lớn thì lại không hề giống thế.
Lúc này ánh mắt Phục Sát đã nhuộm lên vài phần tức giận, ngay khi hắn muốn mở miệng phản bác-----
Ầm!
Chỉ trong chớp mắt, vô số tia sét từ trời giáng xuống, như sa mạc Gobi mênh mông treo ngược đổ nghiêng, đánh lên tiếng nổ cuồng bạo đinh tai nhức óc, toàn bộ lãnh địa Phượng hoàng đều bị nuốt chửng trong khoảnh khắc.
Cảnh tượng xảy đến cực độ kinh người, hàng nghìn hàng vạn tia sét trắng lóa dữ tợn như những con rồng khổng lồ uốn lượn trên bầu trời, tóe ra những màn sáng kịch liệt đốt mắt, nơi có sấm sét đi qua, vạn vật tan thành khói bụi, đêm đen như ngày trắng, nhưng lại trắng ra cảnh tượng của địa ngục.
Đột ngột chứng kiến cảnh tượng này, Long Lăng không phản ứng kịp, đầu óc hắn trống rỗng, toàn thân cứng đờ tại chỗ, như một chiếc đinh bị ghim chặt, không thể nhúc nhích.
Một giây ấy, hắn còn không tin chuyện đang diễn ra là sự thật, hắn còn tưởng mình đang mơ, bởi vì nó quá độ hoang đường.
Nhưng hắn cũng bừng tỉnh rất nhanh, sau khi ý thức trở về, toàn thân hắn trở nên lạnh lẽo, từ tận xương tủy.
Phượng Hoàng... Phượng Hoàng của hắn... những người khác...
Sự sợ hãi và phẫn nộ đồng thời xông tới, hắn lập tức biến trở lại nguyên hình, gầm thét xông thẳng về phía thiên lôi cuồn cuộn.
Thế nhưng, cùng lúc đó, một luồng năng lượng vô hình mà không thể đối nghịch lan truyền trong nháy mắt, tạo thành một vòng kết giới, hoàn toàn bao lấy lãnh địa Phượng hoàng, người bên ngoài không thể tiến vào, cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra bên trong.
Chẳng khác nào lòng nhân từ giả dối của thiên lôi, chỉ nhằm vào một tộc, không hại người vô tội. Cũng giống như tấm màn che xấu xí, khiến cho người bên ngoài lãnh địa Phượng hoàng không thể chứng kiến những đòn sát thủ tàn nhẫn của nó, càng không thể nhận ra sự biết mất của tộc Phượng hoàng.
Nhưng hắc long vẫn không dừng lại, hai mắt nó đỏ ngầu, tiếng rồng ngâm rung trời lở đất, dùng thân mình nặng nề nện lên màng kết giới, chẳng khác nào phát điên.
Chấn động như vài ngọn núi đồng thời sụp đổ, mặt đất trong bán kính trăm dặm đều run rẩy không ngừng---- thế nhưng kết giới lại không hề nhúc nhích, thẳng đến khi thân mình hắc long đầm đìa máu thịt, kết giới vẫn không có dấu hiệu tan vỡ.
Phục Sát chứng kiến toàn bộ mọi việc, ban đầu là kinh ngạc, tiếp theo là sợ hãi, hắn không nán lại nơi này, mà hóa thành kim long, vội vàng chạy trốn.
Không biết đã qua bao lâu, có thể chỉ là vài khắc, cũng có thể là mấy ngày, thiên lôi lặng dần, kết giới cũng tan đi, chỉ có hắc long máu chảy toàn thân ngã xuống mặt đất, trong con ngươi đỏ thẫm phản chiếu hình ảnh lãnh địa Phượng hoàng sau lôi kiếp----
Vùng đất từng chi chít những lầu các tinh xảo, trăm hoa nở rộ, hoàn toàn biến mất.
Đài đá được dựng lên vì nghi thức cầu may, tiên quả bày chồng chất bên trên,