Tô Mộc Lạc nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ thẫm của Long Lăng, nhất thời khựng lại.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Niềm vui sướng rạn vỡ trong khoảnh khắc, đặc biệt là sau khi nhìn thấy sự lạnh lùng và hờ hững trong ánh mắt Long Lăng, lòng y đau như cắt, quá nhiều cảm xúc dồn dập tích tụ trong một khoảng thời gian ngắn không có cơ hội điều tiết, không thể tỉnh táo suy luận, Tô Mộc Lạc thậm chí còn không cảm giác được nỗi tuyệt vọng, mà chỉ cứ thế ngẩn người.
Y ngây ngốc nhìn Long Lăng, không nhúc nhích, cũng không có sức lực thoát khỏi sự trói buộc.
Long Lăng đột nhiên khom người, mặt không đổi sắc cúi đầu... ngửi mùi hương trên người Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc còn tưởng hắn đã tỉnh táo lại một chút, ánh mắt khẽ sáng lên, nói: "Ngươi----"
Y muốn hỏi Long Lăng nguồn cơn sự việc, tại sao hắn lại giống như không hề nhận ra mình, nhưng còn chưa thể mở lời, đã bị Long Lăng nắm cằm, hôn xuống.
Tô Mộc Lạc: "..."
Long Lăng dùng sức rất lớn, như là sợ y chạy mất, muốn giam y mãi ở đây như vậy---- Tô Mộc Lạc vốn bị trói hai tay, căn bản không thể cử động, chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn này.
Mặc dù đây không phải nụ hôn đầu của bọn họ, nhưng nụ hôn lúc này hoàn toàn khác biệt so với lần trước đó---- nụ hôn đầu dù vội vàng nhưng vẫn ẩn chứa tình yêu và lưu luyến, còn lần này chỉ khiến cho Tô Mộc Lạc cảm thấy bị đè ép đến nghẹt thở.
"Long Lăng... Khụ, khụ khụ khụ!"
Cuối cùng vẫn là Tô Mộc Lạc không chịu nổi mà kêu tên Long Lăng, rồi quay mặt ho khan dữ dội, Long Lăng mới chịu buông tay, nhưng hắn cũng không đứng dậy, chỉ tiếp tục đè trên người Tô Mộc Lạc, nhìn chằm chằm y không chớp mắt.
Tô Mộc Lạc đối mặt với hắn, cảm thấy đôi mắt đỏ thẫm của đối phương như vực sâu không đáy, mang đến cho người ta cảm giác rét lạnh và nguy hiểm... Y run giọng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Long Lăng vẫn không trả lời, chỉ giơ tay, che mắt Tô Mộc Lạc.
Chuyện xảy ra sau đó, thật ra Tô Mộc Lạc cũng không có ý định phản kháng.
Thân thể y quá độ yếu ớt, vì vậy nên chút giãy giụa mỏng manh của y cũng không đáng kể so với Long Lăng.
Huống hồ, y luôn cảm thấy Long Lăng không tỉnh táo, những việc hắn đang làm có lẽ không xuất thân từ dục vọng của bản thân hắn, mà chỉ là một sự mưu cầu theo bản năng.
Tựa như cá cần nước, cây cỏ cần đất đai, rồng của y cũng cần chính y giống vậy.
Chỉ có điều tình trạng của Tô Mộc Lạc lúc này không hề ổn, không chịu đựng được bao lâu, cuối cùng hôn mê bất tỉnh trong hồi hỗn loạn.
Sau đó không biết lại qua bao lâu, khi y tỉnh giấc lần nữa, nắng mai mở mắt, trời đã sáng lên rồi.
Lần này, Tô Mộc Lạc nhận ra đầu mình không đau nhức như trước, cơ thể cũng hồi phục không ít, thậm chí sức mạnh mất đi vì cứu Long Lăng trước đó cũng đã được gom nhặt trở về.
Y thoáng kinh ngạc, đang định ngồi dậy, thì chợt bị người ôm chặt lấy từ đằng sau.
Long Lăng kéo Tô Mộc Lạc vào lòng, vùi mặt giữa sống lưng gầy gò của y, rầu rĩ gọi một tiếng "Phượng Hoàng".
Tô Mộc Lạc không bị xích lại, trên người cũng được thay áo trắng mềm mại sạch sẽ. Y muốn quay đầu nhìn rồng của y, nhưng vì Long Lăng ôm quá chặt nên không thể xoay mình.
Tô Mộc Lạc chỉ đành ôn hòa nói: "Hiện giờ tỉnh rồi sao?"
Long Lăng không lên tiếng.
Sau khi bị Phục Sát đoạt cốt, hắn đã gần như sắp chết, hoàn toàn mất đi ý thức.
Chuyện xảy ra sau đó chỉ là những hình ảnh mơ hồ lộn xộn trong ký ức của hắn. Nhưng hắn biết là Phượng Hoàng đã cứu mình, hơn nữa, hắn còn làm vậy với Phượng Hoàng ...
Trong phút chốc, cánh tay ôm bên hông Tô Mộc Lạc cũng bắt đầu run rẩy, hắn không sợ Phượng Hoàng đánh hay mắng hắn, nhưng hắn sợ phượng hoàng của hắn sẽ vì vậy mà ghét bỏ hắn, không quan tâm tới hắn nữa... Hoặc là, sẽ hoàn toàn rời khỏi hắn.
Nếu Phượng Hoàng thật sự không cần hắn nữa... thì, thì dù hắn có khiến Phượng Hoàng không vui, hắn cũng phải giữ Phượng Hoàng bên mình bằng mọi giá.
Hắn không thể mất đi Phượng Hoàng được.
Nghĩ tới đây, Long Lăng lại siết Tô Mộc Lạc chặt thêm chút nữa.
Tô Mộc Lạc: "..."
Y hắng giọng một cái, nói: "Ngươi làm đau ta."
Lúc này Long Lăng mới hoàn hồn, thả lỏng tay hơn một chút, nhưng vẫn ôm eo phượng hoàng nhà hắn không rời.
Tô Mộc Lạc thừa cơ xoay người, thấy màu đỏ trong mắt Long Lăng đã tan đi, khôi phục sắc vàng, mới lặng lẽ thở phào.
Lại nói, trạng thái của cả hai người đều đã khá hơn trước, tốc độ phục hồi còn nhanh hơn mấy tháng tĩnh dưỡng trước đây.
---- Một ý nghĩa chợt xoẹt qua đầu Tô Mộc Lạc.
Chẳng lẽ là bởi linh hồn hai người đã bị trói buộc vào nhau, thế nên làm chuyện kia... cũng có thể giúp đỡ bọn họ mau chóng khôi phục?
"..."
Tô Mộc Lạc yên lặng một hồi, rồi bỗng nhiên vùi mặt lên vai Long Lăng.
Long Lăng: "!"
Hắn không ngờ Phượng Hoàng sẽ hành động như thế----- lúc nãy thấy Phượng Hoàng chỉ nhìn hắn chằm chằm không nói, lòng hắn cứ mãi thấp thỏm không yên, chỉ sợ Phượng Hoàng sẽ thật sự không vui, muốn hắn biến đi cho khuất mắt.
Nhưng hiện giờ, Phượng Hoàng chẳng những không có vẻ gì là không vui, mà hình như còn... có hơi xấu hổ?
Đây hoàn toàn là niềm vui sướng bất ngờ đối với Long Lăng, hắn cọ phượng hoàng của hắn một cái, dè dặt nói: "Phượng Hoàng... có giận ta không?"
Như hắn tưởng tượng, Tô Mộc Lạc lắc đầu.
Chỉ một động tác đơn giản cũng khiến Long Lăng như ngậm trúng mật ong, đi qua những ngày đau đớn khổ sở, cuối cùng cũng được nếm chút hương vị ngọt ngào.
Hắn lại ôm chầm lấy phượng hoàng của hắn, lần này kiểm soát sức mạnh, không làm đau Tô Mộc Lạc, nhưng cũng đủ để hắn cảm nhận mùi hương và hơi ấm từ phượng hoàng nhà hắn một cách rõ ràng hơn trước.
Tô Mộc Lạc ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Long Lăng, nghe Long Lăng nói: "Phượng Hoàng cứu ta thế nào vậy? Và tại sao ta lại... làm chuyện đó với Phượng Hoàng?"
Tô Mộc Lạc yên lặng chốc lát, sau đó quyết định kể chuyện con mắt, chuyện phân nửa linh hồn, và cả chuyện tròng mắt biến đỏ cho Long Lăng nghe