-----"Tô Nhược Quân nhìn qua Cố Lưu Tích, trong mắt như có suy tư, cũng không nói chuyện."-----
Cố Lưu Tích lau miệng, ngước mắt nhìn nàng, nói nhẹ bâng: "Ta nói ra ý kiến của mình mà."
Văn Mặc Huyền ngẩn ngơ, sau đó vểnh khóe miệng, thở dài: "Tích nhi cũng học xấu rồi, biết ta không nỡ, cuối cùng vẫn là tự ta đi bồi tội."
Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, lại nhanh chóng che giấu, cất giọng mềm mại đầy cưng chiều: "Ngươi đó, ngày càng xấu xa. Khi dễ ta thì cũng thôi đi, khi dễ mấy người thành thật như vậy làm chi."
Văn Mặc Huyền nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, ánh mắt hơi tối lại, giọng cũng trầm xuống, chậm rãi nói: "Cũng không phải là khi dễ, thân là Ảnh Vệ, bọn họ lại càng ngày càng có khuynh hướng làm Ảnh Tử trong bóng tối. Vốn dĩ... Họ có thể giống như người bình thường, quang minh chánh đại sinh hoạt dưới ánh mặt trời, lại bởi vì ta mà chỉ có thể sống trong im lặng."
Cố Lưu Tích giật mình, thấy nàng như vậy, trong lòng tê rần.
"Mặc Huyền."
Văn Mặc Huyền vỗ vỗ tay nàng, trên mặt hiện nét cười nhạt: "Nhiều năm qua, đều chưa từng nhìn thấy Ảnh Tử bọn họ có cảm xúc gì. Lúc trước sức khỏe của ta không tốt, không có tâm tư đi quan tâm họ. Hôm nay hết thảy đều đã dẫn ổn thỏa, sau khi hoàn thành đại sự, bọn họ cũng không cần làm Ảnh Tử của ta nữa. Ta luôn hy vọng bọn họ có thể có thật nhiều cảm xúc, để thích ứng với sinh hoạt bình thường."
Cố Lưu Tích ngắm nhìn người ngồi trước mắt. Dung mạo tinh xảo, lộ vẻ u sầu nhàn nhạt, trong con ngươi đen láy loáng thoáng ý cười, rồi lại có thể cảm nhận được sự tiếc nuối của nàng. Trái tim cầm không đặng mà mềm nhũn đi. Một dòng nước ấm cuốn quanh lồng ngực, có chút đau lòng, hơn đó nữa chính là động tâm và kiêu ngạo.
Đây là người nàng thích đó, đã nhiều năm như vậy, vô luận trời cao khiến nàng ấy chịu nhiều cực khổ và giày vò cỡ nàng, mặc cho nàng đã biến đổi ra sao, quả tim đầy dịu dàng và chân thành kia chưa từng bị ăn mòn.
Mặc dù không còn là Tô Lưu Thương hồn nhiên lương thiện năm đó, nhưng cũng chưa từng bởi vì thù hận mà đánh mất bản tâm.
Nghĩ đến kiếp trước mình luôn tìm cớ, biện minh cho Nhiễm Thanh Ảnh, Cố Lưu Tích không khỏi tự giễu. Nàng nên sớm nhận ra mới phải, Tiểu Thương của nàng tốt như vậy, làm sao lại biến thành kẻ không từ thủ đoạn như thế chứ.
Nhẹ nhàng rũ mí mắt, thu lại tâm tình hỗn loạn trong lòng, trên mặt Cố Lưu Tích hiện ý cười ấm áp. Nàng giương mắt nhìn vào Văn Mặc Huyền, chân thành nói:
"Ngươi yên tâm, Ảnh Vệ họ tuy rằng luôn sinh sống trong bóng tối, nhưng bọn họ là do ngươi bồi dưỡng ra, không hề giống với những sát thủ hộ vệ khác. Ta có thể cảm giác được bên trong của bọn họ không hề âm u, chỉ là quen ẩn giấu cảm xúc, chứ không phải không có cảm xúc. Ngươi xem, Ảnh Tử vừa rồi không phải cũng đỏ mặt sao? Có Các chủ tốt như ngươi, bọn họ sẽ không giống như những minh vệ Minh U giáo đâu. Ngươi đừng lo lắng."
Văn Mặc Huyền nhìn người dịu dàng an ủi mình, ánh mắt lay động, đem người ôm vào trong lòng.
Cố Lưu Tích tựa vào lồng ngực mềm mại ngát hương của nàng, thoải mái mà thở ra một tiếng.
Một lúc lâu sau, hơi thở ấm nóng lướt nhẹ bên tai, tiếng nói dễ nghe như thác sâu róc rách: "Nói đến chuyện Ảnh Tử xấu hổ, có lẽ là do Tích nhi mị lực vô hạn, không có liên quan gì đến ta đâu."
Cố Lưu Tích không nói gì, chỉ híp híp mắt, nhìn ánh nắng ấm áp chiếu xuống, rơi vào mái tóc đen gần trong gang tấc, tràn qua kẽ hở, tựa hồ tản ra một tầng sáng nhạt.
hạnh phúc yên bình làm cho người ta mê luyến này, ở đời trước nàng chẳng dám hy vọng hão huyền. Hôm nay gặp được nàng, lại được cho gấp trăm lần...
Ngày thứ ba sau khi Tô Nhược Quân đến Thanh Châu, Văn Mặc Huyền mặc bộ cẩm bào màu trắng, ngồi thẳng, bưng chén trà sứ Thanh Hoa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Nhược Quân đang đảo dược liệu. Mà Cố Lưu Tích thì ngồi ở một bên, ánh mắt dao động giữa hai người.
Tô Nhược Quân ngừng động tác, thản nhiên nhìn Văn Mặc Huyền, sau đó khẽ nhếch môi: "A Mặc, số lượng hôm nay đã đủ rồi, kêu Liêu Nguyệt căn dặn hạ nhân đi nấu đi nhé."
Văn Mặc Huyền sựng lại một chút, ánh mắt đầy bất đắc dĩ mà nhìn Tô Nhược Quân, ôn tồn nói: "Ta biết sai rồi mà, thương thế của Tích nhi đã sớm không có gì đáng ngại, nàng cũng không cần uống thuốc nữa. Ta uống là đủ rồi."
Tô Nhược Quân hừ lạnh một tiếng: "Muội cũng biết điều quá ha. Ta cho muội uống không phải là vì phạt muội. Muội không dùng thuốc đúng hạn, lại động chân khí, đây là điều trị thân thể cho muội đấy. Về phần Lưu Tích, thuốc của muội ấy đều là thuốc tốt cho muội ấy đấy, uống đủ ba ngày ta sẽ không để muội ấy uống nữa."
Văn Mặc Huyền cười khổ: "Ừ ừ, phiền phức Nhược Quân tỷ rồi. Hôm nay nhớ lại, hơn mười năm qua, tỷ điều phối thuốc cho ta đều tổn hao tâm lực cực kỳ. Tuy là khó nuốt thật, nhưng tốt hơn những thứ thuốc khác nhiều."
Thấy Cố Lưu Tích đau lòng, mang vẻ khẩn cầu mà nhìn mình, Tô Nhược Quân thở dài: "Sợ muội rồi, chẳng qua là thuốc này vẫn phải uống. Ngoại trừ điều trị kinh mạch của muội, còn để ức chế huyết tuyến cổ trong cơ thể muội nữa."
Nàng vừa nói xong, Cố Lưu Tích biến sắc: "Huyết tuyến cổ, có phải là có gì đáng ngại không?"
Văn Mặc Huyền đánh mắt nhìn Tô Nhược Quân, Tô Nhược Quân lắc đầu: "Lưu Tích đừng vội, ta chỉ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện thôi, huyết tuyến cổ rất ham nội tức của A Mặc, một khi nàng vận công quá độ, huyết tuyến cổ cũng thu hoạch được càng nhiều. Tuy rằng hôm nay không thành vấn đề, nhưng cứ thế mãi chỉ sợ sẽ ra vấn đề, cho nên ta mới kê đơn thuốc."
Cố Lưu Tích nghe xong mới nhẹ thở ra, nhưng sắc mặt vẫn không tốt. Cổ độc ấy ở trong cơ thể Văn Mặc Huyền một ngày, liền một ngày nàng không thể an tâm hoàn toàn.
Tô Nhược Quân biết suy nghĩ của nàng, khẽ nói: "Chờ xong chuyện của Mộng Cẩm, ta sẽ đi Miêu Cương, nói về cổ độc, chính là sở trường của người Miêu Cương từ trước đến nay. Hơn nữa ta đã tìm được hành tung của sư phụ rồi, ta từng cùng sư phụ nghiên cứu huyết tuyến cổ, so với bệnh trạng của A Mặc ngày trước, có không đến mức không cứu vãn được."
Đôi mắt Văn Mặc Huyền sáng ngời: "Cung bá bá ở đâu vậy, vì sao không gọi ông ấy trở về nhà một chuyến?"
"Tính tình của ông ấy muội không biết sao? Nhưng ta đã nói với ông tình huống của muội rồi. Ông ấy rất vui vẻ, có lẽ đến cuối năm, ông sẽ trở lại gặp muội."
Văn Mặc Huyền gật đầu, sau đó lại nhíu mày: "Có điều Miêu Cương cũng không thái bình, có rất nhiều người Miêu có địch ý với người ngoài. Y thuật của tỷ dù tốt, nhưng mà cổ độc khó lòng phòng bị, phần lớn đều độc hiểm. Nếu như tỷ muốn đi, đối ta xử lý xong những chuyện kia, ta sẽ đi cùng tỷ."
Tô Nhược Quân lắc đầu: "A Mặc, người Miêu Cương mặc dù giỏi cổ độc, nhưng cũng không lạm dụng cổ độc hại người, chỉ cần không động vào cấm kỵ của họ, thì không có gì đáng ngại. Hơn nữa, đối với cổ độc, từ khi gặp huyết tuyến cổ, ta đã đặc biệt cảm thấy hứng thú. Ngày xưa không nỡ vứt muội qua một bên, nhưng nay đã có cơ hội tốt rồi.