-----"Tô Nhược Quân liếm liếm môi, thấp giọng cười nói: "Mộng Cẩm nhiệt tình quá.""-----
Văn Mặc Huyền cười cười, dẫn Văn Hạo Khâm đi đến cạnh bộ bàn đá ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nói: "Nàng là người Tô mỗ quý trọng nhất."
Sắc mặt Văn Hạo Khâm có chút quái dị, muốn nói cái gì, rồi lại cảm thấy bản thân không có tư cách nói, đành khẽ hắng giọng một cái: "Tô công tử thật là đặc biệt."
Văn Mặc Huyền chỉ nhìn ông ta, từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng nhíu mày: "Văn các chủ giữ ta lại, chẳng lẽ chỉ vì hỏi tình cảm của hai chúng ta có tốt hay không thôi ư?"
Văn Hạo Khâm có chút lúng túng: "Tô công tử đừng hiểu lầm, lão phu cũng không ý này. Ta... Ta chỉ muốn mạo muội hỏi một câu, vị tiểu hữu kia của Tô công tử còn có thân nhân nào không, hôm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Trong mắt của ông vừa có chờ mong vừa có khẩn trương, thẳng tắp nhìn Văn Mặc Huyền chằm chằm.
Văn Mặc Huyền buông mắt, con ngươi tối trầm. Sau một hồi nàng mới nhìn lão nhân đang nín thở kia, chậm rãi nói: "Phụ mẫu nàng là là cặp vợ chồng nghèo khó ở Dự Châu, sinh vào giữa năm Thiên Nguyên thứ chín."
Môi của Văn Hạo Khâm run run, lẩm bẩm nói: "Năm Thiên Nguyên thứ chín ... năm Thiên Nguyên thứ chín, Lam nhi, Lam nhi vậy mà..." Trong mắt ông ta là một mảnh thê lương, tiếp tục truy hỏi: "Phụ mẫu của hắn ở đâu, có phải là thân sinh phụ mẫu không? Vì sao lại là giữa năm, không biết được cụ thể ngày sinh tháng đẻ sao?"
Văn Mặc Huyền không trả lời vấn đề của ông ta, trầm mặc một lát sau, mới nặng nề nói: "Văn các chủ, ta hiểu ngài đang nghĩ gì, ta tin ngài, nên sẽ thẳng thắn nói rõ với ngài. Sự thật đúng là như ngài nghĩ."
Nghe Văn Mặc Huyền nói xong, Văn Hạo Khâm đứng bật dậy, chùm râu run cầm cập, mặt đỏ bừng vì kích động. Ông ra nói với giọng run run: "Hắn... Quả nhiên là... ngươi... ngươi có chứng cứ không?"
Tuy rằng vô cùng kích động, ông ta vẫn không đánh mất lý trí mà hỏi lại.
Văn Mặc Huyền sẽ không để ý, ngược lại còn bắt đầu chậm rãi kể: "Lúc ta quen nàng, nàng vừa mới năm tuổi. Khi đó năm mới vừa qua, Dự Châu vẫn đang trong trời đông giá rét. Nàng mặc bộ đồ rách rưới rộng thùng thình, đứng nhìn mấy người ăn mày dành cháo ... Đôi phụ mẫu kia đối với nàng cực kỳ không tốt, muốn bán nàng cho nhi tử ngốc nhà thương hộ làm con dâu nuôi từ bé, cuối cùng được ta mang về nhà."
Tuy Văn Hạo Khâm vẫn còn đang kiểm chứng, nhưng trong tâm đã có nhận định, nghe thấy Văn Mặc Huyền kể, đau lòng không chịu nổi. Hai tay nổi gân xanh, hận không thể đi giáo huấn đôi nam nữ hám lợi đen lòng kia. Ông khản giọng nói: "Đứa bé đó sao lại gặp phải người như vậy chứ! Thì ra Lam nhi sinh được một cô bé, tốt... Tốt quá."
Giờ phút này đã bất chấp nghi vấn, Văn Hạo Khâm đỏ bừng hai mắt, bắt đầu nghẹn ngào: "Vậy... Về sau như thế nào?"
"Về sau nhà của ta gặp biến cố lớn, rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, cũng để lạc mất nàng. Nàng lớn lên rất xinh đẹp, tuyệt đối không giống đôi vợ chồng tầm thường kia. Sau này tìm được nàng, ta đã nghi ngờ việc này, bởi vậy tận lực ép hỏi hai vợ chồng đó, bọn họ mới nói ra sự thật. Năm đó mẫu thân của Tích nhi bị kẻ đó đuổi giết động thai khí, sinh ra Tích nhi thì gặp được vợ chồng nhà đó. Chẳng qua lúc ấy nàng đã là nỏ mạnh hết đà, rơi vào đường cùng, trước khi lâm chung đành gửi gắm Tích nhi cho bọn họ."
"Vốn là thỉnh cầu bọn họ đưa đứa bé đến Văn Uyên các, mà hai người bọn họ sợ phiền phức, lại sợ liên can đến mình, cuối cùng giữ đứa bé lại, nói với bên ngoài là con mình. Ban đầu còn ngại mẹ nàng để lại tiền bạc đồ trang sức, cũng coi như nuôi nàng sống qua ngày. Nhưng khi sinh được con trai rồi, gia cảnh bần hàn, cũng bắt đầu đối đãi nàng ngày càng không tốt."
Văn Hạo Khâm rơi lệ đầy mặt, siết chặt bàn đá, bi thống nói: "Là ta không có năng lực, chỉ có đứa con gái duy nhất mà cũng không bảo vệ được, để nàng uổng mạng, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không tìm được. Tự cho là có thể truy tra hung thủ, thay nàng rửa hận, cuối cùng còn bị nhốt trong lao tù, còn để con của nàng bị người ức hiếp. Ta quá hồ đồ, lúc đầu làm sao ta lại không nghĩ tới chuyện đi tìm đứa bé chứ?!"
Văn Mặc Huyền thở dài: "Lúc đó ai cũng không ngờ hắn sẽ phát rồ như thế. Hắn nói với bên ngoài rằng bị tập kích mất tích, chỉ sợ Văn các chủ cũng không muốn thừa nhận nàng gặp bất trắc, cho nên mới chậm trễ. Cũng không trách ngài."
Văn Hạo Khâm dường như muốn tan vỡ. Ông bị giam giữ ở nơi đó nhiều năm, chỉ có duy nhất ý nguyện báo thù cho Văn Vận Lam để chèo chống qua ngày. Hôm nay nhìn thấy cố nhục nữ nhi thương yêu nhất để lại, chạm đến những chuyện cũ đau đớn kia, rốt cuộc không chịu được nữa, ở ngay trước mặt Văn Mặc Huyền rơi lệ. Lão nhân thoạt nhìn nho nhã khỏe mạnh, lập tức ưu thương già đi rất nhiều.
Sau một lúc lâu, Văn Hạo Khâm mới bình tĩnh trở lại, khàn giọng nói: "Lam nhi ở đâu? Đôi vợ chồng kia có từng nói, chôn cất... nàng... ở nơi nào không?"
Văn Mặc Huyền nhìn lão nhân đang chìm trong bi thương, trong mắt có chút không đành lòng: "Vì để kẻ kia không tìm thấy manh mối, nàng... Trước khi chết đã dặn hai vợ chồng đó hoả táng mình, tro cốt... cũng đã... Ta chỉ có thể ở nơi đó xây cho nàng một ngôi mộ không chủ mà thôi."
Văn Hạo Khâm nghe mà như bị ngũ tạng thiêu đốt, hai mắt xung huyết, đau buồn gọi một tiếng nhũ danh của nữ nhi, rồi hộc ra búng máu.
"Văn các chủ!" Văn Mặc Huyền vội đứng dậy nhanh chóng điểm mấy huyệt vị cho Văn Hạo Khâm, truyền một ít nội lực cho ông ấy.
Văn Hạo Khâm gần như muốn điên cuồng, gào rú một tiếng: "Tiêu Diễn!" Đánh nát cả cái bàn đá dày mấy tấc.
Văn Mặc Huyền thấy cảm xúc của ông ấy vỡ tan, cũng mặc ông phát tiết. Một lúc lâu sau, nàng mang tâm trạng phức tạp nói:
"Văn các chủ, ta nói với ngài những lời này, là bởi vì ta hiểu được tâm tình của ngài, cũng hiểu rằng khi biết trên đời này còn có một cháu gái, đối với ngài mà nói có bao nhiêu an ủi. Nhưng mà, ta lại hy vọng, chuyện này, Tích nhi vĩnh viễn không biết."
Sắc mặt Văn Hạo Khâm cứng ngắt: "Vì sao?"
Ánh mắt Văn Mặc Huyền đầy thương xót: "Ngài cảm thấy phần huyết thống đến muộn mười mấy năm này đối với nàng mà nói, là hạnh phúc, hay là đau khổ? Có lẽ ngài sẽ rất đau lòng nàng, cũng có thể sẽ nói cho nàng biết, mẫu thân nàng rất thương nàng. Nhưng ngài muốn nàng tiếp nhận như thế nào đây. Khi còn bé nàng rất cực khổ, mẹ ruột của nàng chết, đều là bởi vì tên nam nhân cho nàng sinh mệnh tạo thành, ngài bảo nàng tiếp nhận như thế nào đây? Nàng sinh ra căn bản chính là một bi kịch, phụ thân ruột thịt của nàng còn là một ngụy quân tử."
Văn Hạo Khâm mặt xám như tro, cả đời ông được người khen ngợi, tự nhận là nhân đức thông minh, nhưng mà sai lầm lớn nhất lại giáng xuống người nữ nhi ông thương yêu nhất. Chỉ một cái sai, lại khiến ông không cách nào vãn hồi. Nữ nhi không còn, tìm được cháu gái, lại không có mặt mũi, cũng không có tư cách đi nhận!
"Vậy ngươi... Vì sao lại nói cho ta biết?"
Trong đôi mắt của Văn Mặc Huyền chứa đầy đau xót, nhỏ giọng nói: "Nàng trôi qua rất khổ, dù cho nàng không nói, ta cũng hiểu, nàng vẫn là rất hy vọng có một thân nhân có thể yêu thương bảo bọc nàng. Tuy rằng nàng sư phụ thương nàng, ta cũng dùng hết khả năng sức lực để thương nàng, bảo vệ nàng, nhưng mà tình cảm máu thịt thân tình, ta không bù đắp được. Ta không cho nàng mẫu thân được, cũng không có biện pháp để cho nàng nhận phụ thân, thậm chí một ông ngoại, ta cũng không thể quang minh chính đại để nàng biết đến. Nói cho ngài biết sự hiện hữu của nàng, để trên đời này có một người có quan hệ huyết thống với nàng quan tâm nàng, yêu thương nàng, dù cho nàng không hay biết, cũng coi như là có chút an ủi rồi. Hơn nữa, có lẽ có một ngày, nàng sẽ nhận ngài, trên đời này cũng chỗ để mà dựa vào."
Văn Hạo Khâm nhìn thẳng vào công tử áo bào trắng trước mắt. Người không lớn nhưng lại có sự trưởng thành ổn trọng khiến ngay cả ông cũng kinh ngạc.
Từng câu từng chữ vang bên tai, đều là sự quan tâm săn sóc đối với cháu ngoại của ông, còn bộc lộ sự thâm tình của hắn.
Văn Hạo Khâm lần này đặc biệt nghiêm túc quan sát Văn Mặc Huyền, bề ngoài trông rất tốt, tuy rằng có hơi gầy, nhưng công phu lại cực tốt. Tuy rằng thân phận thần bí, nhưng chắc chắn là có thể bảo vệ tốt cháu gái của ông. Có tâm kế lại đủ lỗi lạc, những hành vi biểu hiện trong hôm nay, đủ để nhìn ra nhân phẩm xuất chúng của hắn.
Mà quan trọng nhất là... thật sự để tâm đến cháu gái của ông. Người như vậy làm Văn Hạo Khâm rất hài lòng, ông nói: "Lão phu hiểu, ở trước mặt nàng, ta tuyệt đối sẽ không để lộ. Chẳng qua là, lão phu lắm miệng, công tử cùng cháu của ta là?"
Văn Mặc Huyền cũng không ngại ngùng, nghiêm mặt nói: "Hai ta đã sớm định nhân duyên, dù chưa kết hôn, nhưng trong lòng ta, nàng đã là thê tử."
Văn Hạo Khâm cảm thấy con mắt ướt át: "Đối với nàng mà nói, ngươi tất nhiên là người quan trọng nhất của nàng, ta cũng có thể cảm giác được ngươi đối với nàng là thật lòng. Ta không có tư cách nhúng tay vào chuyện của các ngươi, chỉ cần ngươi có thế cho nàng vui vẻ, ta đã thỏa mãn rồi."
Văn Mặc Huyền liễm thần nghiêm túc nói: "Ngài yên tâm, ta sẽ quan tâm nàng thật tốt, đến chết cũng không thay đổi. Vô luận ngày sau phát sinh chuyện gì, cũng mong ông ngoại nhớ kỹ lời nói vào hôm nay, chớ có nuốt lời."
Văn Hạo Khâm cũng nghiêm nghị nói: "Đương nhiên rồi." Sau đó lại cao giọng nở nụ cười: "Tuy rằng không được nghe nàng gọi