-----""Văn Mặc Huyền, ngươi cần nàng, hay là cần Tâm Tích các đây? Ha ha, ta chống mắt chờ xem.""-----
Nghĩ tới những chuyện ấy, Cố Lưu Tích bỗng thấy bực bội trong lòng. Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Các hành vi của Minh U giáo đều đã rõ ràng, nhưng sao lại nhảy ra thêm một người nữa?
Hơn nữa có thể kết luận, hắn cũng biết được bí mật của Minh U giáo. Thậm chí, có thể tạo nên một thanh Thuần Quân lấy giả loạn thật, chẳng lẽ là có liên quan đến Âu gia?
Cố Lưu Tích chau mày. Huyết tuyến cổ, đúng rồi, nàng biết được huyết tuyến cổ, là bởi vì khi còn bé vô ý đi vào phòng của sư phụ, thấy được một quyển bản thảo, trong đó từng nhắc tới!
Nhìn Tiêu Viễn Sơn mang vẻ mặt trầm trọng, nàng nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, người có biết Ấn Sơn đại mộ không ạ?"
Tiêu Viễn Sơn cười khổ một tiếng: "Làm sao không biết được, vi sư đã từng đi vào đó rồi."
Nghe nói Tiêu Viễn Sơn xong, Cố Lưu Tích dường như bị người đánh mạnh một gậy, trong nháy mắt trở nên choáng váng. Chẳng lẽ là sư phụ cố ý... Không thể nào, sư phụ không phải là người như thế...
"Sư phụ, thanh kiếm Thuần Quân trong mộ Ấn Sơn kia, có phải là do người đúc không ạ?" Cố Lưu Tích hỏi mà giọng hơi run lên.
Tiêu Viễn Sơn khẽ sững sờ, thấy Cố Lưu Tích như vậy, mới nhận ra câu chuyện không như mình nghĩ: "Như thế nào, Thuần Quân là do Âu Dã Tử tiền bối tạo thành, làm sao..."
Ông đột nhiên cả kinh, lập tức hỏi: "Tích nha đầu, ý của con là Thuần Quân trong đó không phải thật?"
Thấy ông phản ứng như thế, Cố Lưu Tích cũng mê mang: "Chẳng lẽ ý sư phụ là, Thuần Quân thật ở trong mộ Doãn Thường?"
Nhưng mà không đúng, nàng nhớ rõ ràng rằng, kiếp trước Nhiễm Thanh Ảnh không có được Thuần Quân, sau đó cũng một mực tìm kiếm, thanh kiếm kia chắc chắn không phải thật!
Có phải phản ứng của sư phụ như thế, thanh kiếm kia có lẽ là thật. Hơn nữa ông ấy cũng từng tới đó rồi. Như vậy, cố ý dùng Thuần Quân làm mồi nhử, thiết kế cơ quan âm độc, thả huyết tuyến cổ vào mộ, cũng là sư phụ?!
Tiêu Viễn Sơn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Vốn dĩ ta không muốn can dự vào chuyện này nữa. Mọi thứ đều đã sớm nên chôn vùi cùng với Kiếm Thánh Âu Hoàng rồi. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, quanh đi quẩn lại, liên lụy đến con và A Ly, ta cũng không thể giấu diếm được nữa."
Đôi mắt Tiêu Viễn Sơn ánh lên sự bất đắc dĩ và cay đắng: "Người Âu gia rất si mê thuật đúc kiếm, và đặc biệt là đối. Thuần Quân vốn thất lạc trong chiến loạn lại một lần nữa tái hiện trong giang hồ, chẳng qua là bởi vì lời đồn bậy, làm cho người ta tưởng lầm đó là Cự Khuyết, nên mới dấy lên phân tranh."
"Lại là Thuần Quân?" Cố Lưu Tích cảm thấy tin tức ngày hôm nay nhận được thật sự quá mức rồi. Không ngờ sư phụ lại biết nhiều đến như vậy, vì sao nàng không phát hiện chứ.
"Sư phụ, vậy... vậy năm đó có tin đồn tìm thấy Cự Khuyết, nhưng lại là Thuần Quân đấy, là do Âu gia?"
"Ừ." Ánh mắt Tiêu Viễn Sơn ảm đạm đi, trông rất là chán nản: "Bọn họ không chịu buông tha cho Thuần Quân, cố chấp giữ gìn lời hẹn ước, cuối cùng lại khiến Âu gia gặp tai hoạ. Lúc đó ta còn nhỏ, may mắn được sư phụ Thiên Cơ Tử ra tay cứu giúp, nhận ta làm đồ đệ, giúp Âu gia ta tiếp tục kéo dài thuật đúc kiếm."
Thiên Cơ Tử, Thiên Cơ môn? Là môn phái đầu tiên sư phụ bái nhập mà Mặc Huyền đã nhắc đến ư, Cố Lưu Tích thầm tự hỏi.
"Sư phụ đối với ta ân trọng như núi. Trong lúc ta sợ biến cố Thuần Quân lại tái khởi, vừa hay gặp được một phát khưu quan tìm ra Ấn Sơn đại mộ. Hắn gặp trùng trùng điệp điệp cơ quan ở trong đó, còn có cả huyết tuyến cổ. Mà khi đó, sư huynh của ta, Tuần Ấp, là một quan môn đệ tử khác của sư phụ, rất có hứng thú với cổ độc, còn biết thuần hóa huyết tuyến cổ. Được bọn họ trợ giúp, ta đã giấu Thuần Quân vào Ấn Sơn đại mộ."
Văn Mặc Huyền đã từng nhắc tới môn chủ Thiên Cơ môn nhận hai đệ tử, hôm nay xem ra, không phải giả, chẳng qua là...
"Sư phụ, đã cất công giấu Thuần Quân, vì sao lại đặt nó vào chủ mộ thất, còn công khai mà bày trên giá đỡ ở chỗ dễ thấy như vậy?" Cố Lưu Tích không rõ, hơn nữa là nàng nhận ra, thanh kiếm Thuần Quân thật e là đã sớm rơi vào tay người rồi.
Quả nhiên Tiêu Viễn Sơn sững sờ: "Làm sao có thể. Lúc trước Thuần Quân được đặt trong một phòng tối nhỏ ở phía đông Ấn Sơn. Sư phụ còn cố ý bố trí trận pháp chặn kín đường đi, Tuần Ấp thì bố trí huyết tuyến cổ hắn đã thuần hóa ở chung quanh, thiết lập tầng sát khí nghiêm trọng nhất, ngăn chặn đám trộm mộ cơ mà!"
"Nhưng mà sư phụ ơi, lúc chúng con phát hiện Thuần Quân, nó lại được đặt ở chủ mộ thất, hơn nữa chung quanh còn rất hỗn loạn, bị trộm mộ cướp sạch không còn. Mà thanh Thuần Quân thì được bày trên giá đỡ, sau khi lấy nó ra, huyết tuyến cổ lại ào ào bổ tới."
"Không thể nào, huyết tuyến cổ trong Ấn Sơn hẳn là không còn nữa, bởi vì điều kiện sinh sống của huyết tuyến cổ nguyên bản rất khắc nghiệt, mà trong hoàn cảnh ngôi mộ nguyên sơ đã bị phá hủy, chúng không cách nào ấp trứng được. Ngoại trừ huyết tuyến cổ đã được Tuần Ấp thuần hóa..." Nói đến đây, Tiêu Viễn Sơn lập tức sững người, sắc mặt hơi xám đi.
Cố Lưu Tích cũng nhận ra chỗ không thích hợp. Theo lời sư phụ, những con cổ kia có lẽ vẫn còn trông coi Thuần Quân. Nhưng nếu như bỗng nhiên lại xuất hiện ở chủ mộ thất trông coi thanh kiếm giả, khả năng duy nhất, chính là chủ nhân của bọn nó đã điều khiển chúng nó đi ra.
"Sư phụ ơi, vị sư huynh Tuần Ấp nọ..."
"Hắn không phải là sư huynh của ta, hắn không xứng!" Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn tái mét, trong đôi mắt như muốn tóe ra lửa.
Tiêu Viễn Sơn thở hổn hển: "Hắn đã chết, súc sinh đó có lẽ chết rồi, làm sao còn có thể sống được, làm sao hắn còn sống được!"
"Sư phụ, người bình tĩnh chút, người tỉnh táo lại đã!" Cố Lưu Tích thấy hắn quá kích động, vội đi khuyên nhủ.
Tiêu Viễn Sơn nhìn Cố Lưu Tích, hít thở sâu vài lần, mà Liễu Tử Nhứ cùng Thi Lệ nghe thấy tiếng ông kích động gào to như thế, cũng vội chạy tới: "Sư phụ!"
Tiêu Viễn Sơn như là bị đả kích, ông hơi run rẩy, lui về sau vài bước, chán nản ngã xuống ghế.
"Sư phụ, người..." Ba người thấy vậy đều sợ hãi cực kỳ, vội xúm lại gần.
Tiêu Viễn Sơn vô lực mà khoát tay: "Ta không sao, ta không sao."
Trận bi kịch ấy đã qua năm mươi năm, sao ông vẫn còn dễ dàng cuống cuồng như vậy chứ.
Tiêu Viễn Sơn khẽ nói với Liễu Tử Nhứ và Thi Lệ: "Nhứ nhi, hỗn tiểu tử, hai đứa đi xuống trước đi. Vi sư không có sao, có một vài việc ta cần nói riêng với Tích nha đầu, đi xuống trước đi."
Thi Lệ và Liễu Tử Nhứ tuy rằng lo lắng không thôi, nhưng cũng không muốn trái lời Tiêu Viễn Sơn. Hai người đánh mắt với Cố Lưu Tích rồi mới chậm rãi đi ra.
Tiêu Viễn Sơn nhìn Cố Lưu Tích chập lát, nhỏ giọng nói: "Sư phụ thật sự không ngờ, chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà còn liên lụy đến con."
"Sư phụ?"
"Tích nha đầu, có muốn nghe chuyện năm đó không?" Tiêu Viễn Sơn đã bình tĩnh trở lại, chẳng qua đã không còn quắc thước như trước. Trông ông già nua mà ủ rũ, thật giống như một ông già yếu ớt.
Nhớ đến Văn Mặc Huyền từng kể sơ qua chuyện của sư phụ, Cố Lưu Tích đau lòng không thôi.
Vì sao những người đối tốt với nàng, đều phải trải qua nhiều giày vò không đáng như vậy?
Chậm rãi gật đầu, Cố Lưu Tích làm như khi còn nhỏ, ngồi ở bên cạnh Tiêu Viễn Sơn, nghe ông trầm lắng kể chuyện.
Nghe tự thuật Tiêu Viễn Sơn xong, Cố Lưu Tích thấy rất nặng nề, càng cảm thấy bi thương căm hận. Lòng tham thật sự có thể biến con người trở nên rất tàn nhẫn. Chỉ vì sư đệ hơn mình, lại cảm thấy sư phụ thiên vị, chiếm đoạt tư cách kế thừa ngôi môn chủ, mà đi cấu kết người ngoài, khi sư diệt tổ, tàn sát đồng môn! Tuần Ấp này, thật sự khiến người căm phẫn!
"Lúc ấy ta trẻ tuổi bồng bột, một mình xông vào phái Hoa Dương, tự tay đâm tên súc sinh đó. Mà một kiếm kia của ta rõ ràng đã đâm vào tim, hắn cũng không còn hơi thở, làm sao có thể sống được!" Tiêu Viễn Sơn nghiến răng nghiến lợi, lại ảo não không thôi.
"Sư phụ, như vậy Tuần Ấp còn có hậu nhân, hoặc là..."
"Khi hắn chết vẫn còn chưa thành hôn, huống hồ, huyết tuyến cổ là dùng máu của hắn để nuôi dưỡng, những người khác chắc cũng không làm được." Tiêu Viễn Sơn nói tiếp, sau đó hung hăng siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Ta ẩn nấp bốn mươi năm, thầm mong rời xa những phân tranh đó, nhưng mà... Không thể ngờ rằng, ta cũng bị người lường gạt cả năm mươi năm!"
Nỗi bi phẫn của Tiêu Viễn Sơn Cố Lưu Tích có thể hiểu được, có điều tình thế bây giờ là đối phương đang ở trong tối. Nếu như Tuần Ấp còn sống, ắt hẳn không bỏ ý định tìm sư phụ báo thù?
Mà có một chuyện làm nàng lo lắng hơn. Nếu như năm đó Tuần Ấp giả chết, như vậy sau khi có thể trốn thoát, tất nhiên sẽ không buông tha sư phụ. Như vậy khi sư phụ nhập Lạc Già môn, nhưng chuyện đã gặp phải là do định mệnh an bài, hay là có người ngầm gây khó dễ?!
Nàng không dám nhắc đến với Tiêu Viễn Sơn, vạn nhất thật là bởi vì nguyên do đó, e rằng sư phụ càng thêm suy sụp.
Mấp máy môi, Cố Lưu Tích chân thành nói: "Sư phụ à, con hiểu người không cách nào tiếp nhận, nhưng mà lúc này người thật sự không thể rời núi. Nếu như hắn còn sống, thậm chí còn có mưu đồ cướp lấy Thuần Quân, bố trí cạm bẫy dụ dỗ người đi Ấn Sơn, như vậy rất có thể hắn đã biết được bí mật của Thuần Quân, thậm chí cũng có địch ý với Minh U giáo. Một khi sư phụ bị bại lộ, hắn và Minh U giáo đều sẽ không bỏ qua cho người, đến lúc đó tình thế sẽ trở nên rất bị động."
Tiêu Viễn Sơn không phải người dễ kích động, mấy năm qua đã đủ mài đi nhuệ khí của ông năm đó rồi, chậm rãi thở ra một hơi: "Tích nha đầu, sư phụ hiểu mà."
Cố Lưu Tích thấy cảm xúc của ông đã dịu xuống thì khẽ nói: "Việc này có lẽ có liên quan tới chuyện Mặc Huyền báo thù. Hơn nữa nàng thông minh hơn con, còn rất lợi hại nữa. Ta sẽ kêu nàng giúp sư phụ điều tra rõ thân phận người kia, như thế, dù cho sư phụ muốn thanh lý môn hộ, cũng sẽ không bị rơi vào thế bị động."
Tiêu Viễn Sơn thấy Cố Lưu Tích như muốn hiến vật quý, thấy yêu thương không thôi. Ông nở nụ cười: "Nha đầu con đấy, rõ ràng suy nghĩ vì vi sư, nhưng thật là giống khoe khoang vị kia nhà còn à nha?"
Sắc mặt Cố Lưu Tích chợt biến thành xấu hổ đỏ hồng, sẵng giọng: "Sư phụ, người nói cái gì vậy ạ?"
Kể những bí mật đã đè nén nhiều năm xong, Tiêu Viễn Sơn mặc dù thấy ảm đạm, nhưng trong lòng