-----""Tiêu Diễn, cha con các ngươi tự tại hơn mười năm, bộ dạng hôm nay càng thêm đáng ghét!""-----
Nhưng mà dù cho Văn Mặc Huyền hy vọng tốt đẹp cỡ nào, cuối cùng vẫn không để chống lại vận mệnh.
Thời gian vội vàng trôi, chớp mắt, chỉ còn năm ngày nữa là tới mồng bảy. Mà Tiêu Viễn Sơn và mấy người Liễu Tử Nhứ cũng đã đến Dự Châu rồi.
Văn Mặc Huyền vẫn từ từ chuẩn bị, đa phần thời gian đều ở bên Cố Lưu Tích. Lần trước hai người rơi vào sông Lăng, Cố Lưu Tích cơ hồ đã dùng hết nội lực truyền cho Văn Mặc Huyền chữa thương. Hành vi như là tự ngược ấy khiến Cố Lưu Tích ăn không ít đau khổ, nhưng sau khi nàng tỉnh lại, thì Lạc Già thập cửu bí quyết đã tiến thẳng tới tầng thứ năm.
Tầng thứ tư của Lạc Già thập cửu bí quyết chính là một nút thắt lớn. Những người tu luyện Lạc Già thập cửu bí quyết đều là người thừa kế một môn phái, tư chất, thiên phú đều không cần phải nói, không ít người đột phá tầng thứ tư như Cố Lưu Tích, những cũng có rất nhiều người dậm chân tại tầng thứ tư này. Mà trước đó Cố Lưu Tích cũng gặp phải tình cảnh như vậy rất lâu. Và cuối cùng, không ngờ lần tuyệt cảnh này, lại có thể giúp đỡ nàng vượt qua nút thắt ấy.
Tuy rằng phía sau vẫn có nhiều khó khăn trùng điệp, nhưng mà có để xông phá tầng thứ tư rồi thì đối với nàng mà, đó là một niềm vui to lớn bất ngờ. Có điều cũng phải nói rằng kinh mạch bị tổn thương là điều khó tránh. Sau khi nội thương của Văn Mặc Huyền đỡ hơn, mỗi ngày đều sắp xếp tẩm bổ kinh mạch cho nàng.
Vừa vận công xong, Mặc Ảnh tới bẩm báo mấy người Tiêu Viễn Sơn đã đến Trần phủ ở Dự Châu rồi, đồng thời Văn Hạo Khâm cũng đã tới Trần phủ, bàn bạc mồng bảy tháng năm sẽ đối phó Danh Kiếm sơn trang như thế nào.
Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích, sau đó gật đầu với Mặc Ảnh: "Ta biết rồi."
"Tích nhi, đi thôi, có lẽ sư phụ rất lo lắng cho nàng. Hơn nữa chắc là Văn các chủ cũng nhớ nàng lắm."
Hôm bữa khi Cố Lưu Tích trở về, nàng đã dẫn Cố Lưu Tích đi thăm Văn Hạo Khâm. Không biết có phải do cái gọi là cốt nhục huyết thống hay không, Cố Lưu Tích và Văn Hạo Khâm rất là thân thiết, dù cho chưa từng quen biết nhau, một già một trẻ lại hòa hợp vô cùng. Điều này làm cho Văn Mặc Huyền cảm thấy rất vui mừng.
Cố Lưu Tích cười cười, hai người liền đi tới thành Dự Châu. Vào phủ, Tiêu Viễn Sơn và mấy người Văn Hạo Khâm đang trò chuyện cùng nhau.
Thấy hai người Cố Lưu Tích thì họ đều dừng câu chuyện, bước lên phía trước nhìn ngắm hai người.
Tiêu Viễn Sơn nhẹ nhàng thở ra, nhíu mày nói: "Vết thương đã khỏi rồi, còn có đáng ngại chỗ nào không?"
Cố Lưu Tích thấy ông ấy như vậy, thì lập tức như tiểu nữ tử, ngoan ngoan thưa: "Dạ thưa sư phụ, đã sớm khỏi rồi, người đừng lo lắng nữa nha."
Sau đó quay sang chào hỏi Văn Hạo Khâm và những người khác. Văn Hạo Khâm thấy nàng đặc biệt vui vẻ, mặt mày tươi tắn thì liên tục hỏi thăm, làm Tiêu Viễn Sơn ở bên phải nhíu mày.
"Lão nhân này làm gì nóng ruột sốt sắng với đồ đệ của ta như vậy chứ?" Lôi kéo Văn Mặc Huyền, Tiêu Viễn Sơn ganh tỵ hỏi.
Văn Mặc Huyền khẽ cười cười: "Văn Các chủ và Tích nhi hợp ý, lại không có cháu nên mới yêu thích nàng ấy như vậy."
Bên kia Văn Hạo Khâm đương nhiên đã nghe thấy, càng biểu hiện quan tâm Cố Lưu Tích hơn, trong lòng âm thầm ganh tỵ với lão đầu đã nuôi cháu ngoại của ông nhiều năm.
Đối với việc hai vị lão tiền bối cứ ganh đua như thế, Văn Mặc Huyền à Cố Lưu Tích đều khá là bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút buồn cười.
"Văn các chủ, thiếp mời của Danh Kiếm sơn trang chắc ngài cũng đã nhận được. Sinh thần của Tiêu Cảnh Hoàng lần này, ngài thấy thế nào?" Văn Mặc Huyền đúng lúc chuyển chủ đề lên chính sự.
Văn Hạo Khâm chau mày, đưa mắt nhìn Cố Lưu Tích, sự yêu thương trong mắt càng đậm, trầm giọng nói:
"Trước đây bởi vì chuyện ở Thanh Châu, tất cả môn phái trong võ lâm hầu như đều chỉa mũi nhọn về Tâm Tích các và Minh U giáo. Tâm Tích các đứng mũi chịu sào, đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Mà Danh Kiếm sơn trang có danh vọng cao nhất, trong chuyện đối phó với Tâm Tích các thì đã gần như ngang bằng với địa vị minh chủ võ lâm. Mà từ sau khi Lận Ấn Thiên đuổi giết hai đứa ở sông Lăng, tất cả môn phái đã giảm sát tâm với Tâm Tích các, như là đang đứng nhìn trai cò đấu nhau, xem Tâm Tích các và Minh U giáo chém giết lẫn nhau thế nào. Theo lời hai đứa, cha con Tiêu Cảnh Hoàng thật sự muốn thống nhất giang hồ, làm vững chắc địa vị đệ nhất sơn trang. Nói vậy thì một Minh U giáo đã từng hợp tác cũng bọn hắn, còn có ý đồ trở về Trung Nguyên tất nhiên là không thể không diệt trừ rồi."
Nói xong, sắc mặt ông càng thêm tối tăm: "Một thời cơ tuyệt vời như thế, nếu lão ta có thể mượn danh đại thọ, dẫn người trong võ lâm toàn lực tấn công Minh U giáo, như vậy, lão ta có thể rảnh tay hơn rất nhiều."
Văn Mặc Huyền nhấp ngụm trà, khẽ gật đầu: "Ngài nói không sai, nhưng còn một điều, Tiêu Cảnh Hoàng đang đánh bàn tính, còn Lận Ấn Thiên cũng không phải hạng lương thiện gì. Hai phe mặc dù chưa chân chính quyết liệt nhưng đều ra rõ trong lòng. Bọn hắn không thể cùng tồn tại. Dưới tình thế như vậy, Tiêu Cảnh Hoàng còn ưỡn mặt tự mình phát thiếp mời, đơn giản là ỷ trong tay có món đồ mà Lận Ấn Thiên rất muốn chiếm được. Còn Lận Ấn Thiên đáp ứng đến, cũng là đang có suy tính riêng."
Nhớ đến mấy tin tức nghe được từ mật thám trong Minh U giáo, Văn Mặc Huyền nhếch khóe miệng: "Chỉ là không biết, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào thôi."
Văn Hạo Khâm và Tiêu Viễn Sơn đều không hiểu lắm: "Là suy tính gì?"
Văn Mặc Huyền cười cười: "Bọn hắn lập mưu muốn vây bắt Lận Ấn Thiên, nhưng Lận Ấn Thiên chưa chắc đã không có tâm tận diệt bọn hắn."
Văn Hạo Khâm nhướn mày, vuốt râu: "Vậy ngươi có tính toán gì không?"
Văn Mặc Huyền hít một hơi thật sâu, giữa lông mày mang ý cười nhàn nhạt: "Nếu mọi chuyện đúng như ta dự đoán, đến lúc đó thì có oán báo oán, có thù báo thù thôi."
Văn Hạo Khâm nghe xong khẽ giật mình, sau đó cúi đầu xuống, cặp mắt tối trầm, con gái của ông...
"Có cần lão phu giúp không?" Kiềm chế cảm xúc dưới đáy lòng, Văn Hạo Khâm nhỏ giọng nói.
"Đến lúc đó ta cần dẫn vài người thích hợp tiến vào Danh Kiếm sơn trang, Văn các chủ nhận được thiếp mời nên đến lúc đó còn phải nhờ cậy ngài rồi. Còn nữa, mấy môn phái như Huyền âm môn sẽ lựa chọn như thế nào, cũng phải nhờ vào ngài nữa."
"Yên tâm, bọn họ đều là người chính trực, sẽ không xảy ra sai lầm. Chẳng qua là..." Dường như nhớ tới điều gì, Văn Hạo Khâm liếc mắt nhìn Cố Lưu Tích, trong mắt có lo lắng mơ hồ.
Văn Mặc Huyền lắc đầu, Văn Hạo Khâm hiểu ý, đứng lên nói: "Vậy lão phu về trước chuẩn bị, đương thời có sắp xếp gì, Văn Uyên các nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
Bởi vì có rất nhiều chuyện các nàng chưa có kể với Tiêu Viễn Sơn, nên khi ở bên nghe đối thoại của Văn Mặc Huyền và Văn Hạo Khâm thì có đôi chỗ không rõ ràng cho lắm.
Mà Cố Lưu Tích thì lại cảm thấy Văn Mặc Huyền vaf Văn Hạo Khâm có vài chuyện đang gạt nàng, nghĩ thêm thì không có đầu mối, nhất thời cũng thấy nặng lòng.
Văn Mặc Huyền thật bất đắc dĩ, nàng hiểu cảm nhận của Cố Lưu Tích, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nàng không thể giải thích rõ được. Vô luận lựa chọn thế nào, đối với Cố Lưu Tích đều là tổn thương, nàng chỉ có thể lựa chọn tổn thưởng ít nhất.
Văn Mặc Huyền làm dịu tâm tình, xoay người nói với Tiêu Viễn Sơn: "Sư phụ, chuyện có liên quan đến Tuần Ấp, phía bên ta đã có tin tức rồi."
Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn nghiêm lại, trầm giọng nói: "Hắn ở đâu?"
Mặc dù ông đang cật lực bình tĩnh, nhưng mà giọng vẫn nồng đậm hận ý.
Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích, có chút do dự, nếu che dấu bớt chuyện của Lạc Già môn thì sẽ tốt hơn.
Cố Lưu Tích hiểu ý: "Sư phụ à, nay hắn ta đã sớm thay hình đổi dạng, trải qua phong sinh thủy khỏi, mồng bảy tháng này chính là đại thọ bảy mươi của hắn."
Tiêu Viễn Sơn đứng bật dậy, không thể tin thốt lên: "Hắn là Tiêu Cảnh Hoàng ư!"
"Ta nhận được tin, Tiêu Cảnh Hoàng đã từng âm thầm tới Việt Châu, ở chỗ đó dùng người nuôi cổ, khiến toàn bộ người trong thôn bị trúng huyết tuyến cổ. Hơn nữa bàn tay trái của Tuần Ấp có phải là có sáu ngón không ạ?"
"Đúng vậy, nhưng ta từng gặp Tiêu Cảnh Hoàng, cũng không phát hiện..."
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Trên bàn tay trái của Tiêu Cảnh Hoàng có một vết sẹo, bình thường rất khó phát hiện, thuộc hạ của ta cũng là vô ý biết được từ lời kể của một vị đã từng thân quen với lão ta."
"Chặt ngón tay của mình, thay đổi giọng nói và tướng mạo, thậm chí hình thể cũng thay đổi, hắn thật sự tàn nhẫn với bản thân."
Sau đó ông cười khổ vài tiếng: "Vốn tưởng ta đã tự tay đâm chết tên súc sinh đó, không ngờ lại để hắn nhởn nhơn như thế, còn mưu toan chiếm đoạn bốn món bảo vật, mở ra mật thất của Minh U giáo."
Cố Lưu Tích hiểu rõ Tiêu Viễn Sơn, những năm qua nhìn ông như tùy tiện phóng khoáng, nhưng vẫn cất dấu rất nhiều tâm sự. Thảm án năm đó đối với ông ấy mà nói thật sự quá mức nghiêm trọng. Trong lúc vô tình nhắc tới Tuần Ấp, e là đã gợi ông nhớ đến chuyện năm đó rồi. Trong mắt có chút áy náy, nhớ tới chuyện Lạc Già môn nàng càng thấy cay đăng hơn, quay đầu nhìn Văn Mặc Huyền. Văn Mặc Huyền khẽ cười cười, gật đầu.
"Sư phụ, việc này không thể trách người. Nếu như ông ta đã có thể đứng đầu một sơn trang, dẫn dắt Danh Kiếm sơn trang đi đến hôm nay, đủ chứng minh lòng dạ ông ta quá thâm sâu. Ở tình thế năm đó, cho dù là ai cũng không thể đoán được hắn có thể thoát chết nhiều lần và gây sóng gió như vậy."
Tiêu Viễn Sơn hít vào một hơi, khoát tay áo: "Tích nha đầu, con đừng lo cho ta. Đã nhiều năm rồi, có xúc động thế nào ta cũng sẽ không làm loạn. Vốn dĩ vi sư muốn lẳng lặng sống ở Thục Sơn, trông nom mấy đứa lớn lên từng ngày, sau đó sống cuộc sống mình mong muốn, thế là đủ một đời. Chỉ riêng việc về Tuần Ấp, ta đã từng thề trước linh cữu của sư phụ, nhất định phải giúp ông thanh lý môn hộ. Hơn nữa việc này vốn có liên quan đến ta, từ ta mà ra, thì nên để ta đến kết thúc thôi."
Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích liếc nhau, sau đó cùng gật đầu. Nếu có thể chính tay giết Tiêu Cảnh Hoàng, đối sư phụ mà nói, coi như là một niềm an ủi. Cũng coi như báo thù cho Lạc Già môn.
Tới ngày mồng bảy tháng năm, dòng người thành Dự Châu tăng mạnh. Võ lâm nhân sĩ đến từ khắp nơi đều tụ hội về Dự Châu, để chúc thọ lão trang chủ Danh Kiếm sơn trang. Phố lớn ngõ nhỏ, tửu lâu trà quán, đâu đâu cũng có thể bắt gặp võ lâm nhân sĩ.
Dân chúng Dự Châu như được mở rộng tầm mắt. Các thương hộ khách điếm cũng vui vẻ cười to. Danh Kiếm sơn trang làm khá hoành tráng, một ngày này, khắp các đầu phố ở Dự Châu đều có điểm phát gạo, thậm chí cố ý chuẩn bị phong bì mừng thọ, cứu tế cứu tế dân nghèo. Nhất thời, lời ca tụng công đức vang lên khôn kể.
Mà Thúy Ngọc Phong lại cách xa những ồn ào náo động ấy, vắng lặng kỳ ảo. Cố Lưu Tích ngồi trong thư phòng, trước bàn chồng chất rất nhiều thư tín và sổ sách, mà nàng thì đang cầm một cây bút chu sa, vẫn còn