Quyết định không ở tiểu viện Thái Hồ nữa, nên mấy ngày rảnh rồi này Cố Lưu Tích ra ngoài tìm kiếm chỗ thích hợp. Vì thời gian ở lại nơi này khá lâu, cứ ở khách điểm cũng bất tiện.
Chỉ là, tìm mấy ngày mà vẫn không kiếm được chỗ thích hợp. Không phải quá vắng vẻ, thì là tiểu viện quá lớn, nếu thuê thì phí phạm. Lại nhớ đến ngày mai là lễ Khất xảo, hơn nữa mấy ngày nay cũng không có đi gặp Văn Mặc Huyền đàng hoàng, Cố Lưu Tích tạm thời thả lỏng tinh thần, đến Tô phủ.
Lúc tới nơi, Tô Ngạn đang nói chuyện với Văn Mặc Huyền, Tô Nhược Quân thì đã trở về rồi, yên lặng ngồi ở một bên. Thấy nàng đến, hai người chào hỏi với nàng. Tiếp theo đều nhìn Văn Mặc Huyền với ánh mắt kỳ lạ.
Văn Mặc Huyền nào có để ý họ, chỉ gọi Tử Tô đi pha trà, sau đó cười nhạt nói: "Hôm nay tới sớm như vậy, có phải là hết bận rồi chăng?"
"Chưa, nhưng nó không quan trọng, để đó chốc lát cũng không sao."
"Cánh tay đỡ hơn rồi chứ?"
"Thuốc kia rất tốt, đã kết vảy rồi, cũng không đau nữa."
Văn Mặc Huyền gật đầu. Tô Ngạn mắt nháy với Tô Nhược Quân một cái, hai người rất nhanh mượn cớ rời đi. Cố Lưu Tích cứ thấy họ là lạ, nghi ngờ nói: "Sao lại thấy Tô Ngạn cùng Nhược Quân cô nương có hơi khác lạ, có phải là do ta không?"
Văn Mặc Huyền liếc nhìn phương hướng bọn hắn rời đi, lạnh nhạt nói: "Không liên quan gì tới ngươi đâu, là hai người bọn họ rảnh quá thôi."
Cố Lưu Tích nghe ra vẻ ghét bỏ trong lời của nàng, khóe miệng nhịn không được cong lên: "Họ lại chọc giận ngươi sao?"
Văn Mặc Huyền không có trả lời, trầm mặc một lát sau, mới có chút do dự mở miệng: "Ta nghe nói mấy ngày nay ngươi đang tìm chỗ ở?"
Cố Lưu Tích sững sờ: "A?"
Văn Mặc Huyền thấy nàng kinh ngạc, lại thản nhiên nói tiếp: "Tô Ngạn nói vô tình nhìn thấy ngươi, lúc này mới biết ngươi đang dạo tìm chỗ ở."
"Ừ." Cố Lưu Tích không tiện phủ nhận, đành phải gật nhẹ đầu. Trong lòng cũng biết, hành tung của mình đại khái cũng không giấu giếm Văn Mặc Huyền được. Chẳng qua nàng cũng không để tâm, dù sao một người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng ấy, mấy người Tô Ngạn tất nhiên sẽ không yên tâm. Hơn nữa lời nói của Văn Mặc Huyền mang ý muốn giải thích, làm nàng khá vui vẻ. Người này vẫn luôn để ý tới cảm nhận của nàng như vậy.
"Đã tìm mấy ngày, có phải không tìm được chỗ thích hợp không?"
"Trước mắt thì vẫn chưa, nhưng cũng không phải quá gấp, mấy ngày nữa ta lại đi tìm xem."
Văn Mặc Huyền gật đầu, cuối cùng từ tốn nói: "Ngươi cảm thấy cảnh sắc Mặc viên như thế nào?"
Cố Lưu Tích vẫn chưa hiểu ý Văn Mặc Huyền, chân thành đáp: "Bố cục tinh xảo, cảnh trí thanh mát và yên tĩnh, rất đẹp!"
"Ừm, ngươi cũng đã cảm thấy nơi này rất tốt, nếu cho ngươi ở lại đây, ngươi có bằng lòng không?" Giọng của nàng vẫn không nhanh không chậm, nhưng lại cúi đầu uống trà, không nhìn Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích chợt đơ người, sững sốt một hồi lâu cũng không biết nên trả lời như thế nào. Muốn nói có thể ở cùng Văn Mặc Huyền tất nhiên là nàng nguyện ý, nhưng trong lòng vẫn còn do dự. Hai người họ quen biết chỉ mới hơn mười ngày, tuy nói đã rất quen thuộc, nhưng chỉ có thế mà đã chuyển tới ở đây thì nàng thấy khá là đường đột. Mà cự tuyệt, nàng lại không nói nên lời.
Văn Mặc Huyền cúi đầu, ánh mắt lóe lóe, có vẻ hơi ảo não, ngẩng đầu đã là một mảnh thản nhiên: "Ý của ta là, Tô phủ tuy có đại trạch, nhưng cũng có nhiều biệt viện, cách nơi này hai dặm thì có một căn. Lúc ấy gia đình kia gặp nạn, cần dùng tiền gấp, bởi vậy Tô Ngạn mới đổi về. Sau này thì bày trí dựa theo bố cục của Mặc viên. Nếu ngươi cần, trước tiên có thể chuyển đến đó."
Cố Lưu Tích nhẹ nhàng thở ra, bất giác lại cảm thấy mất mát. "Không cần phiền phức đâu, ta tự đi tìm là được rồi."
"Căn biệt viện kia vốn là Tô Ngạn chuẩn bị để cho ta có thể đi ra ngoài đi một chút, mới cố ý tu sửa. Chỉ là ta hầu như chưa từng tới đó, vẫn luôn để trống, ngươi không ở cũng là lãng phí."
Cố Lưu Tích cứ cảm thấy lời này của Văn Mặc Huyền quen tai lắm, giật mình nhớ lại lúc trước Lâm Việt cũng đã khuyên nàng như vậy, trong lòng lập tức thấy buồn cười. Ngày ấy còn nói Lâm Việt gạt người, vừa rồi đoán chừng nàng cũng là cố ý kiếm cớ.
Cố Lưu Tích cố ý làm ra vẻ hơi khó xử, mà Văn Mặc Huyền liếc nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Tiểu viện ngươi ở lúc trước không phải cũng là bằng hữu của ngươi hỗ trợ tìm được à. Sao hôm nay tới lượt ta ngươi lại không chịu cảm kích. Hay là ta không thân thiết với người bằng người nọ sao?"
Cố Lưu Tích buồn cười: "Đương nhiên không phải."
"Vậy là ngươi đã đáp ứng. Như vậy, chờ thêm mấy ngày thu dọn xong, liền chuyển đến đi. Chúng ta coi như là bằng hữu, không tiện thu tiền thuê, chờ Tô Ngạn đưa ngươi qua đó luôn là được."
Cố Lưu Tích cũng không xen vào câu nào, chỉ có thể nghe nàng quyết định. Nhưng lại không rõ, vì sao phải chờ mấy ngày?
Sử dụng cơm trưa xong, Cố Lưu Tích nhớ đến ý định của mình, đôi mắt sáng lóng lánh mà nhìn Văn Mặc Huyền: "Ngày mai là Khất xảo, ngươi có chuẩn bị gì không?"
Văn Mặc Huyền tỏ vẻ nhìn không ra nét mặt của nàng, thản nhiên nói: "Không có."
"A? Ngươi cũng không coi trọng cái này sao?" Theo lý thuyết người Tô Châu đều rất xem trọng lễ Khất xảo, nhất là thế gia tơ lụa. Sao Văn Mặc Huyền lại không quan tâm nhỉ.
Văn Mặc Huyền vẫn tỏ vẻ vô tội: "Chẳng lẽ ta mà lại chơi Khất xảo sao? Ta tay chân thì cần mẫn, ngũ cốc cũng không phân biệt được, nói chi đến nữ công, khỏi cần đi tham gia náo nhiệt. Chớ không phải đó là sở trường của Cố nữ hiệp, chuẩn bị Khất xảo rồi sao?"
Nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Văn Mặc Huyền, Cố Lưu Tích lắc đầu, hơi xấu hổ. Nàng cũng không biết, quần áo cơ bản đều là sư tỷ làm cho, nàng chưa từng động tới nữa.
"Lễ Khất xảo tuy nói chủ yếu là để cầu Chức Nữ được khéo tay, nhưng cũng có rất nhiều người nhân dịp này cùng nhau xuất hành du ngoạn mà. Ngày ấy đi Thạch hồ, ta thấy ngươi rất vui vẻ, nên định cũng ngươi đi tới nơi khác nữa."
"Hẳn là rất nhiều nam nữ nhân dịp này du ngoạn chứ?" Văn Mặc Huyền suy nghĩ một lát, tại lúc Cố Lưu Tích chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Lúc này Cố Lưu Tích càng thêm thẹn thùng, lắp bắp nói: "Không ai... quy định... chỉ có nam... nữ mới có thể đi ra ngoài du ngoạn đâu?"
Giống như suy nghĩ một chút, Văn Mặc Huyền phương gật đầu nói: "Chắc chắn không có, vậy ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
"Núi Linh Nham ngoài thành, ngươi có biết không?"
Văn Mặc Huyền gật đầu" "Chẳng lẽ là đi Quán Oa cung(*)?"
(*) '馆娃宫' Là địa danh trên núi Linh Nham, Tô Châu, Giang Tô. Được Ngô vương Phù Sai khởi công xây dựng làm nơi cư ngụ và ca múa của Tây Thi.
Cố Lưu Tích liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chỗ đó trừ ngoài Quán Oa cung, còn có suối Hương Thủy. Nếu chèo thuyền du ngoạn trên đó, có thể thưởng thức cảnh đẹp