-----"Văn Mặc Huyền nhướn mày, đây xem như đã hiểu rồi. Trong mắt nàng tràn ra ý cười nhàn nhạt: "Tích nhi, nàng đây là...""-----
Trở lại nhà của Tháp Lâm, Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích cũng nghiên cứu cẩn thận bản độ địa hình xung quanh Minh U giáo. Trước đó Tâm Tích các đã âm thầm bố trí mật thám trong Minh U giáo, tuy rằng không thể chạm đến cơ mật trung tâm, nhưng có được một tấm bản đồ khái quát địa hình lại không khó.
Cố Lưu Tích nhíu lông mày nhìn mấy vòng đỏ và đường cong vẽ bằng chu sa, đưa tay chỉ vào một đường nhỏ được vạch sẵn: "Phía đông chỗ này là con đường núi, làm bằng ván gỗ và dây thừng kết nối với nhau. Nhìn như là điểm yếu nhất của tầng phòng thủ, nhưng thật sự là chỗ hung hiểm nhất. Dây thựng bện lại rất phức tạp, chỉ cần cắt đứt một góc, toàn bộ còn đường sẽ sụp đổ. Hơn nữa ở trên có động ngầm, quanh năm luôn có đá tảng lớn, nghe nói từng có người mưu toan tiến vào Minh U giáo bằng con đường này, cuối cùng đều bị đá chèn đến xương cốt không nguyên vẹn."
Văn Mặc Huyền khẽ nhíu mày, cầm bút vạch một chỗ: "Minh U giáo nằm giữa một sơn cốc lớn từng bị bão cát xâm thực, tọa Bắc hướng Nam, đối diện cửa vào giống như miệng hồ lô, ở hai bên vách đá dựng đứng có đặt trạm quan sát, từ cao nhìn xuống, mọi hành động đều không lọt qua mắt. Đường này cũng không thông. Phía tây là một đầm cát lún, rộng lớn vô cùng, vào nơi ấy cũng là có đi không về."
Hai người nhìn bản đồ chăm chú, sau đó ngón tay đều vòng qua vùng sa mạc phía đông, chỉ vào đỉnh núi cao chót vót ở phía đông.
Cố Lưu Tích nhẹ giương khóe miệng, sau đó lại nghiêm túc nói: "Mặt phía bắc là tấm rào chắn tự nhiên của Minh U giáo, vách đá phía sau này quanh năm bị bão cát ăn mòn, cực kỳ trơn nhẵn, hầu như không tìm được chỗ đặt chân. Hơn nữa vách đá trải qua mấy nghìn năm bão cát chồng chất mà thành, kết cấu rời rạc, cũng không thể chịu nặng, rất nhiều chỗ hầu như động một cái là vỡ. Mặt khác, chỗ đó hướng gió, xung quanh không ngừng có cát bụi thổi tới, muốn leo đi lên càng khó như lên trời."
"Bởi vậy, thủ vệ Minh U giáo hầu như không nghĩ sẽ có người leo lên bằng hướng này. Tuy rằng khó như lên trời, nhưng sẽ không có ai quấy nhiễu. Trước mắt xem ra, nơi này là lối vào duy nhất."
Văn Mặc Huyền đảo mắt, nhỏ giọng nói: "Vậy tạm định ở nơi này, những thứ khác chờ Thác Bạc Diệp truyền tin rỗi hẵng quyết định tiếp."
Hai người đang nói, Mặc Ảnh vội vàng tiến vào: "Các chủ!"
"Chuyện gì?" Văn Mặc Huyền quay đầu nhìn hắn.
Sắc mặt Mặc Ảnh hơi nghiêm trọng, nói: "Chúng ta tìm được Tô Triệu rồi, còn có nữ nhân kia nữa."
Mặt mày Văn Mặc Huyền vẫn thong dong, thoạt nhìn cũng không thèm để ý, trầm mặc một lát sau mới mở miệng: "Ở nơi nào?"
"Tháp Lâm đã bắt bọn hắn rồi, trước đó bọn hắn một đường chạy trốn, trốn vào Tây Vực. Vốn tưởng rằng sẽ tiến vào Minh U giáo, lại không ngờ vừa tới Tây Dạ thành, nữ nhân kia không đi cùng hắn nữa. Hiện giờ Tô Triệu đang ở chỗ Tháp Lâm."
"Mang tới đây, ta có lời muốn hỏi hắn."
Cố Lưu Tích hơi kinh ngạc, tên Tô Triệu nàng đã quên từ lâu, không ngờ sẽ gặp hắn ở chỗ này.
Một lát sau, Tháp Lâm cùng Mặc Ảnh đẩy một nam tử tuổi trẻ bị trói gô đi đến. Hắn mặc áo vải thô gọn gàng, da mặt hơi ngăm đen, giữa đầu mày lờ mờ có bóng dáng của Tô Vọng, có điều trông thanh tú hơn Tô Vọng nhều.
Tháp Lâm đè vai hắn, buộc hắn quỳ xuống: "Các chủ có chuyện hỏi ngươi, thành thật một chút!"
Tô Triệu còn đang giãy dụa nghe xong lời này, lập tức ngẩng đầu nhìn Văn Mặc Huyền đăm đăm. Hắn khẽ nhếch miệng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn chưa từng gặp Văn Mặc Huyền, như thế nào cũng không ngờ tới vị Các chủ khiến đại ca của hắn và một đám đệ tử trong các kính trọng, tôn sùng như thế, lại là một nữ tử trẻ tuổi như vậy.
Văn Mặc Huyền buông mi mắt, chậm rãi nói: "Có vẻ như ngươi rấy kinh ngạc?"
Tô Triệu dừng một chút, cúi đầu nói: "Chưa từng nghĩ Các chủ lại trông nhu vậy."
"Ngươi còn gọi ta là Các chủ?" Văn Mặc Huyền khẽ cười cười, không giống trào phúng, thực sự không có bao nhiêu nhiệt tình.
Tô Triệu nghẹn họng: "Ta phản bội Tâm Tích các, đã không còn tư cách."
Văn Mặc Huyền nghe hắn nói xong, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống nhìn thẳng hắn. Đôi ngươi đen láy thăm thẳm, ở đây nhìn hắn hồi lâu, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Phản bội Tâm Tích các? Vậy ca của ngươi thì sao, ngươi có từng đối tốt hắn? Khi còn nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, chia lìa mấy năm, liên tục tìm kiếm, những năm này còn dốc lòng dạy bảo tương hộ. Ngươi chỉ vì một nữ nhân, hoàn toàn phản bội hắn."
Tô Triệu cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ lên, quay đầu, nghẹn giọng nói: "Ta thích nàng, ta không muốn hại ngươi, cũng không muốn phản bội ca của ta. Ta không rõ tại sao ta không thể thích nàng, chỉ bởi vì nàng là thiếu môn chủ Vạn Yểm môn ư. Nhưng Vạn Yểm môn đã bị diệt."
Trong mắt Văn Mặc Huyền có thất vọng, lắc đầu: "Tình cảm không sai, ngươi thích nàng cũng không sai. Nhưng mà ngươi nên hiểu, mọi việc lấy hay bỏ, chỉ xem ngươi có đáng giá hay không, mà nàng thật lòng lưỡng tình tương duyệt với ngươi sao? Nếu nàng thật lòng yêu ngươi, tự nhiên hiểu được lập trường của ngươi, làm sao biết rõ ngươi đau khổ khó cắt đứt, vẫn tiếp tục lợi dụng ngươi chiếm đoạt tin tức của Tâm Tích các. Nếu như nàng khó đổi lập trường, quyết tâm giết ta báo thù cho cha, không lợi dụng ngươi, tự mình tìm đến, cũng coi như có tình chân ý thiết với ngươi. Ngươi đang loay hoay giữa chọn nàng và ca ca, mà nàng lại vì nhiệm vụ mà từ bỏ ngươi. Ngươi bị phế công phu ngươi không cam lòng, lại không biết ca của ngươi vì ngươi chịu năm mươi côn, dốc hết sức gánh vác tất cả trách nhiệm để bảo vệ mạng sống của ngươi. Một móc tim móc phổi lẫn máu thịt với ngươi, một lợi dụng ngươi, thậm chí bỏ mặc ngươi."
Cặp mắt Tô Triệu đỏ thẫm, khàn giọng nói: "Nàng không có! Nàng chỉ tạm thời rời đi thôi! Ca của ta móc tim móc phổi cho ta? Nhưng hắn cũng có thể vì ngươi, bỏ mặc ta!"
Ánh mắt Văn Mặc Huyền đột nhiên đông lạnh, thẳng tắp nhìn hắn. Tô Triệu cũng bướng bỉnh đối mặt với nàng.
Một lát sau Văn Mặc Huyền lạnh lùng nói: "Vì ta bỏ mặc ngươi? Tô Triệu, ngươi tự hỏi trong lòng đi, tại sao hắn lại bỏ mặc ngươi? Rốt cuộc là cục diện như thế nào mới khiến hắn phải lựa chọn giữa người và Tâm Tích các ?! Nếu như ta thích giết chóc, bất luận xanh đỏ đen trắng muốn bắt ngươi, ca của ngươi còn bỏ mặc ngươi gặp nạn ?! Nữ nhân kia không có bỏ rơi ngươi? Chẳng lẽ nàng ta không biết thế lực của Tâm Tích các, chẳng lẽ không biết, một mình ngươi bên ngoài sớm muộn sẽ rơi vào tay chúng ta ? Đối đãi một người đã từng tiết lộ hành tung của Các chủ, dẫn đến bị Các chủ ám sát, ngươi nói nàng lại không biết kết cục của ngươi ?!"
Từng câu chất vấn của Văn Mặc Huyền khiến sắc mặt Tô Triệu từng chút tái nhợt, đến cuối cùng đã là mặt xám như tro.
Hắn ngẩn ngơ giây lát, sau đó tê liệt gục trên nền đất, co người im ắng rơi lệ. Hắn làm sao không rõ, chẳng qua là hắn không muốn thừa nhận, muốn lừa mình dối người mà thôi.
Văn Mặc Huyền nhìn hắn một cái, lập tức rút kiếm của Mặc Ảnh, rất nhanh chém tới. Tô Triệu vốn định nhắm mắt chờ chết, lại cảm giác mấy bận kình phong thổi qua, dây thừng trên người toàn bộ bị chặt đứt.
Văn Mặc Huyền ném kiếm trở về, Cố Lưu Tích đi qua đỡ Tô Triệu còn đang sững sờ lên, sau đó đưa cho hắn một bình sứ nhỏ: "Công phu của ngươi bị phế, kinh mạch cũng bị tổn thương, suốt đời không thể tập võ. Ca của ngươi vốn xin Mặc Huyền ân chuẩn, trăm cay nghìn đắng tìm Long Tiên Thảo, để có thể chữa trị kinh mạch cho ngươi, chưa từng nghĩ ngươi sẽ mưu phản Tâm Tích các. Hôm nay Mặc Huyền niệm tình huynh đệ của người và Tô Vọng, đã từng vào chết ra sống vì Tâm Tích các, không mong muốn hắn tiếc nuối cả đời, nên sẽ giữ lại mạng của ngươi. Mà thuốc này, vốn là của hắn, ta cho ngươi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của hắn."
Tô Triệu cầm bình sứ nhỏ, dường như nặng tựa nghìn cân, sau đó quỳ sụp xuống, bi thương thét: "Ca!"
Văn Mặc Huyền cùng Cố Lưu Tích không có nhìn hắn nữa, xoay người rời đi.
Văn Mặc Huyền chưa bao giờ muốn lấy mạng Tô Triệu, tìm người chẳng qua là vì an ủi Tô Vọng mà thôi. Vô luận hắn thất vọng thế nào, đệ đệ này vẫn là một mối bận tâm trong lòng hắn.
Quay đầu nhìn Cố Lưu Tích không nóng không lạnh: "Sao ta lại không nhớ Tô Vọng có đề cập với ta việc này nhỉ? Thuốc kia rõ ràng là ta nhờ Nhược Quân phối cho nàng để tẩm bổ kinh mạch mà."
Cố Lưu Tích hé miệng nhìn nàng một cái: "Ta biết ngươi sẽ thả hắn, hơn nữa bởi vì Tô Vọng, đây cũng là hợp tình lý. Mà ta cũng không thích hắn, không muốn hắn được thoải mái bỏ qua như vậy. Tô Vọng đúng là đã từng muốn trị thương cho hắn, ta đã tình cờ nghe thấy. Ta chỉ nói sự thật mà thôi, về chuyện có phải thuốc Tô Vọng cho hay không, đã không còn quan trọng. Chỉ cần Tô Triệu hắn biết hối hận là đủ rồi."
Văn Mặc Huyền nhướn mày, đây xem như đã hiểu rồi. Trong mắt nàng tràn ra ý cười nhàn nhạt: "Tích nhi, nàng đây là trả thù riêng."
Cố Lưu Tích liếc nàng: "Nếu không phải tại hắn, nàng sao bị tẩu hỏa nhập ma, mấy lần nguy hiểm nhưng vẫn còn sống, ta đã hiền lắm rồi. Nào tới mức trả thù riêng."
Văn Mặc Huyền lắc lắc đầu, trong đôi mắt lại càng toát ra dịu dàng cưng chiều.
Thời gian trong nháy mắt trôi qua, đã ba ngày kể từ lần đầu gặp Thác Bạt Diệp. Nhóm người Văn Hạo Khâm đã tới tìm Văn Mặc Huyền. Sau mấy đợt thương lượng, bọn họ tạm thời ẩn nấp, để tránh đánh rắn động cỏ. Đợi đến lúc có tin tức xác thật rồi mới hành động.
Mấy ngày này Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích đều tới thăm Huyền Lâm. Đám trẻ kia bởi vì bị dọa lần đó, đều không dám khi dễ Huyền Lâm nữa. Cuối cùng khi Văn Mặc Huyền các nàng về rồi, mới vụng trộm vây quanh ở bên ngoài nhìn. Trẻ con ngây thơ không hiểu chuyện, cũng không phải thật sự có ý xấu, nhưng mà thường thì những hành vi vô tri ấy càng gây tổn thương to lớn hơn.
Hôm đó, lúc hai người tới, Huyền Lâm đã chờ ở cửa, thấy thiếu niên gầy yếu đứng trước lều bạt, ánh mặt trời vàng rực chiếu trên người cậu, trên gương mặt mang hơi thở bình thản, cả người trông trưởng thành, ổn trọng giống như là một người trưởng thành vậy. Dưới ánh dương, cặp mắt vô thần ấy thêm vài phần màu sắc, khiến Cố Lưu Tích càng thêm bùi ngùi.
"Huyền Lâm đã ăn trưa chưa?" Cố Lưu Tích ấm giọng hỏi.
Trên mặt Huyền Lâm có nét cười, gật đầu, đi nhanh vài bước: "Cố tỷ tỷ, thúc thúc đến rồi, để lại phong thư cho các tỷ, bảo ta mau chóng cho các tỷ."
Cố Lưu Tích vui mừng, cùng cậu bé vào phòng. Huyền Lâm lục lọi dưới đệm giường lấy ra một phong thơ, đưa cho Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền lấy thư ra, xem hồi lâu, sau đó đưa cho Cố Lưu Tích: "Chúng ta có thể hành động rồi."
Hai người chào từ biệt Huyền Lâm, thiếu niên đứng ở cửa bỗng nhiên mở miệng: "Có phải sau này các tỷ sẽ không đến nữa không?"
Cố Lưu Tích dừng bước chân chốc lát, quay đầu lại, có chút
Trời sao mênh mông là màn, cát vàng vạn mâu là hế, một bức tranh khổng lồ, thể hiện cảnh đẹp mà ban ngày khó có thể chứng kiến. Một đoàn người chầm chậm đi trong đó, quả nhiên nhỏ bé tựa như sỏi cát vậy.
Cố Lưu Tích ngửa đầu, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm ánh huỳnh quang trên đỉnh đầu. Văn Mặc Huyền đỡ eo của nàng, mang nàng chậm rãi đi về phía trước. Trong bóng đêm, tại vách núi hoang của Minh U giáo, lắc lư một hàng bóng đen, dẫn bọn họ đi về phía bên kia.
Một lúc lâu sau, Cố Lưu Tích thở phào một cái: "Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ đến vậy."
Văn Mặc Huyền ôm lấy tay nàng: "Làm sao, nàng đã ở đây một thời gian rồi mà." Ý nàng chính là kiếp trước.
Cố Lưu Tích trầm thấp cười cười, lập tức mắt long lanh nhìn Văn Mặc Huyền: "Tô Châu ta đã đi rồi, Thạch hồ kia ta cũng đi qua, lại chưa từng thấy đẹp như đêm ta đưa ngươi đi chơi."
Văn Mặc Huyền khẽ cong môi, nghiêm mặt nói: "Cho nên ý của nàng là, không phải cảnh sắc đẹp, mà là cùng người nàng ngắm cảnh đẹp, đúng không?"
Mặt Cố Lưu Tích hơi nóng lên, nhéo nhéo mặt nàng: "Làm sao da dày đến cỡ này!"
Nhìn sườn mặt đẹp mắt của Văn Mặc Huyền, nàng nhỏ giọng nói: "Chỉ có ở bên ngươi, ta mới có thể hoàn toàn thả lỏng mà thưởng thức những thứ này. Luôn cảm thấy có ngươi ở đây, nơi đầy trời cát vàng cũng đẹp hơn nhiều."
Đôi mắt Văn Mặc Huyền dịu dàng, hai người cứ trộm thì thầm như vậy, qua hai canh giờ, cả đoàn đã đến dưới vách đá kia.
Tiêu Viễn Sơn đứng trước vách đá, đưa tay nhấn một cái, một khối cát đất lớn liền rơi xuống. Tiêu Viễn Sơn chép miệng chậc lưỡi: "Thứ này cứ như bột mỳ vậy, sao có thể không đổ nhỉ, thật khó hiểu."
Tháp Lâm mở miệng đáp: "Những vách đá này thuộc về cổ thành năm chưa, xây nên