-----"Thời gian tĩnh lặng, chỉ mong nàng ta tuế nguyệt vô ưu, cử án tề mi."-----
Sau khi Cố Lưu Tích tỉnh lại, Văn Mặc Huyền kể hết cho nàng chuyện về Nhiễm Thanh Ảnh. Cố Lưu Tích nghe xong trầm mặc hồi lâu. Mối hận với Nhiễm Thanh Ảnh, nàng đã không biết phải diễn tả như thế nào nữa. Chuyện kiếp trước, thay vì nói hận Nhiễm Thanh Ảnh, không bằng nói là hận bản thân mình nhiều hơn. Kiếp này, mặc dù hai bên không ngừng tranh đấu, nhưng lại không đối đầu trực tiếp được mấy lần. Hôm nay nàng ta có kết cục như vậy, trong lòng nàng cũng có cảm xúc khó tả.
Văn Mặc Huyền buông mắt nhìn nàng: "Nàng có trách ta gạt nàng không?"
Cố Lưu Tích lắc đầu: "Sao có thể, ta chỉ cảm thán chút thôi, nàng chớ suy nghĩ nhiều." Nói rồi nàng nhoẻn miệng cười, cầm tay Văn Mặc Huyền: "Trước đó nàng chưa tỉnh, ta còn sợ mình đang nằm mơ, nay rốt cuộc ta đã tin hết thảy đều là sự thật rồi. Ta không muốn nghĩ tới những chuyện đó nữa, chỉ mong mọi việc chấm dứt rồi, nàng không cần phải phí công phí sức, vất vả nhiều nữa."
Văn Mặc Huyền đưa tay ôm nàng vào lòng, vuốt tóc nàng, trong mắt dâng trào dịu dàng vô hạn: "Tất cả đều đã qua rồi."
Mọi người ở tại trấn Khắc Lạp Biệt Y ba ngày, sau khi bàn bạc với Thác Bạt Diệp xong xuôi, Huyền Lâm nhận được sự đồng ý, theo các nàng lên đường trở về Trung Nguyên.
Việc làm bọn họ thổn thức, khiến Văn Mặc Huyền luôn canh cánh trong lòng chính là chỗ an táng của Văn Băng Thu, nay phát hiện ở Minh U giáo. Đồ vật tìm được trong phòng của Lận Ấn Thiên cùng ngôi mộ được xây dựng và chăm sóc kỹ lưỡng rõ ràng tiết lộ tâm tư của Lận Ấn Thiên.
Văn Mặc Huyền bi thương vô cùng, tình yêu đó, quá nặng nề, quá tàn khốc.
Càng khiến Văn Mặc Huyền khó chịu hơn là, cha mẹ khi còn sống ân ái như thế, vậy mà đằng đẵng mười năm sau khi chết vẫn không thể bên nhau.
Bầu không khí thoải mái sau chiến thắng cũng vì đó hóa chốc tang thương.
Hài cốt của Tô Diệp và Văn Băng Thu được liệm cùng nhau. Được nhóm Mặc Ảnh khiêng quan tài, cả đoàn về tới Dự châu, cuối cùng, hai người được chôn cất cùng một chỗ.
Phần mộ nằm gần Thúy Ngọc Phong, là một nơi phong cảnh rất đẹp.
Văn Mặc Huyền và Cố Lưu Tích ở trước mộ, sau đó đồng loạt quỳ xuống. Đôi mắt Văn Mặc Huyền đỏ lên: "Cha, mẹ, là Thương nhi bất hiếu, chậm trễ hơn mười năm mới có thể cho hai người được đoàn tụ."
Cố Lưu Tích nhìn nàng, trong lòng khó chịu lắm. Từ đó tới giờ dường như Văn Mặc Huyền không có nhắc đến Tô Diệp và Văn Băng Thu với nàng. Bởi vì, trong lòng nàng ấy, đó là nỗi đau không thể nào nguôi. Trong hơn mười năm nàng vắng mặt, bọn họ đã trở thành động lực sống của Văn Mặc Huyền. Nay đại thù đã báo, đau khổ đè nén hơn mười năm đã bộc phát.
Cố Lưu Tích không biết nên an ủi nàng ấy thế nào, chỉ biết nắm tay nàng, yên tĩnh quỳ cùng nàng.
Quỳ cả buổi, cảm xúc của Văn Mặc Huyền mới dịu lại. Nàng cũng nắm chặt tay Cố Lưu Tích, ngồi thẳng lên, giọng nghẹn ngào: "Cha mẹ, đây là Tích nhi, chắc là hai người còn nhớ nàng ấy nhỉ." Nàng dừng một chút, Cố Lưu Tích ở bên lập tức khẩn trương lên, vội thẳng sống lưng.
Văn Mặc Huyền biểu cảm nghiêm túc, trong mắt lại lấp lóe ánh hào quang: "Khi còn bé con đã muốn lấy một người mà sau này có thể được như hai người, một người mà con cực kỳ thương yêu, cũng cực kỳ thương yêu con. Mặc dù Tích nhi không phải nam tử, nhưng lại là người con thật lòng yêu thương, nàng ấy cũng rất tốt với con. Mặc dù chúng con đều là nữ tử, nhưng con thật sự hy vọng cha mẹ có thể chấp nhận chúng con. Năm đó cha mẹ đã nhận nàng làm tức phụ của con, hôm nay nàng tốt như vậy, chắc chắn là hai người cũng không phản đối, đúng không ạ?"
Cố Lưu Tích nghe mà đỏ mặt hết cả, đôi mắt cũng thấy nóng lên, tay đều run rẩy: "Cha, mẹ, con không biết hai người có thật sự đồng ý cho con và Mặc Huyền bên nhau hay không. Nhưng mà, con xin thề, con chắc chắn sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt, sẽ không để nàng ấy khổ sở. Tuy rằng luôn là nàng ấy che chở con, nhưng con cũng có thể đánh đổi tất cả để bảo vệ nàng."
Hai người đối mặt, trong mặt tràn đầy thâm tình, lưu luyến vô hạn.
Trang trọng dập đầu qua cái, hai người đỡ nhau đứng lên. Dọc đường đi, Văn Mặc Huyền bình tĩnh nhìn Cố Lưu Tích, sau đó mặt mày giãn ra, khẽ cười nói: "Bái kiến cao đường xong, tức phụ tốt à, ngày sau nàng lại là người của Tô gia rồi."
Mặt Cố Lưu Tích đỏ bừng: "Nàng có thể nghiêm chỉnh chút không. Còn nữa, nàng chưa từng cưới, ta cũng chưa từng gả, ai là tức phụ tốt của nàng chứ!"
Văn Mặc Huyền phốc cười ra tiếng: "Ừ ừ ừ, là lỗi của ta, đến nay cũng chưa từng đưa sính lễ, để Tích nhi đợi quá lâu rồi, hại nàng nóng lòng."
Cố Lưu Tích thấy mặt mình như hỏa thiêu, nói chuyện cũng không lưu loát nữa: "Ta... Ta mới không thèm nóng vội. Ta lại chưa nói muốn gả cho nàng, là tự nàng nghĩ nhiều!"
"A hả? Vậy vừa nãy ai nói với cha mẹ ta, muốn chăm sóc ta thật tốt, hử ? Còn nói ở bên ta... Đúng rồi, ta thật không biết, là ai nói vậy ?"
Cố Lưu Tích bước nhanh ở phía trước, Văn Mặc Huyền thì nén cười, ở sau lưng nàng nói mãi không ta.
Cố Lưu Tích nhịn không nổi nữa, nàng đã biết rõ, tên xấu xa này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào chọc nàng. Hầm hừ lầm bầm nói: "Gì mà chăm sóc nàng cả đời chứ, rõ ràng là cho nàng trêu chọc cả đời mới phải."
Văn Mặc Huyền lắc mình một cái, ôm lấy eo nàng, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến, ánh mắt kia phảng phất muốn tiến vào linh hồn của Cố Lưu Tích. Giọng nói thanh nhã hơi trầm, cất tiếng quyến rũ: "Vậy... Tích nhi có bằng lòng gả không?"
Cố Lưu Tích bị đôi mắt dịu dàng mang tia mong chờ ấy hớp hồn. Nàng đã bị nàng ấy mê hồn mất rồi. Đừng nói là cho nàng ấy trêu chọc, cho dù là muốn câu hồn, nàng cũng có thể vui như ăn mật vậy.
Ánh mặt trời chói chang ngày hè bị bóng cây che bớt, tia nắng mỏng manh xuyên qua kẽ lá rơi trên thân hai người. Bên tai tiếng lá cây xào xạc, hòa với tiếng ve kêu quanh quẩn trong rừng. Dưới tàng cây rợp bóng mát, hai người ôm nhau, lặng lẽ trao nhau nụ hôn, đôi mắt hơi khép, hàng mi run run, giống như không cách nào ngăn sự rung động ngọt ngào của lứa đôi.
Đối với Cố Lưu Tích mà nói, giờ khắc này, nàng tình nguyện chết chìm trong mật ngọt dịu dàng của Văn Mặc Huyền.
Mà hai người đều thầm thấu hiểu, rằng sự bình yên bấy giờ là điều rất xa xỉ.
Trở lại Thúy Ngọc Phong mới mấy ngày, Văn Mặc Huyền liền trở bệnh. Phát sốt, ho khan triền miên. Đợi đến lúc Bạch Chỉ vất vả giúp nàng hạ sốt xong, sức khỏe của nàng liền suy yếu hơn, nội lực trong cơ thể cơ hồ là khô kiệt qua từng ngày, tinh thần cũng càng ngày càng kém. Trên bàn tay trái ẩn hiện một đường huyết tuyến, phảng phất sống động, nổi lộm cộm trên làn da trắng nõn.
Mấy người Mặc Ảnh bạt mạng tìm kiếm Tô Nhược Quân, nhưng chớp mắt nửa tháng trôi qua, cũng không có một chút tin tức nào.
Mấy hôm nay, càng ngày Văn Mặc Huyền ngủ càng lâu, mỗi lần đều là Cố Lưu Tích gọi nàng mới miễn cưỡng tỉnh lại. Hơn nửa tháng trời, mỗi ngày Cố Lưu Tích đều ngủ trong lo sợ, hầu như không dám chợp mắt, cũng không nỡ lãng phí từng thời từng khắc mà nàng ấy tỉnh táo.
Ngày đó, trời vừa hửng sáng, Cố Lưu Tích ngẩn ngơ ngồi ở bên giường, nhìn ngắm người thương đã gầy đi rất nhiều, nằm ngủ mà mặt mày vẫn dịu dàng, lại thêm một phần yếu ớt, giống hệt như thời điểm nàng gặp lại nàng ấy vậy.
Cố Lưu Tích như khóc cạn nước mắt rồi. Nàng biết rõ Huyết tuyến cổ luôn là mầm tai hoạ, mà cho tới bây giờ nàng cũng không ngờ nó lại kéo đến nhanh như vậy, ngay cả tháng ngày hai nàng yên bình bên nhau cũng cưỡng đoạt mất.
Nàng không sợ chết, sinh tử của nàng đã buộc chặt với Văn Mặc Huyền, nhưng mà nàng vẫn hy vọng có thể được sống bên nàng ấy. Cái gọi là kiếp sau thật mịt mờ, hư ảo, nàng nào dám hy vọng xa vời.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh nho nhỏ dò xét tiến vào, chứng kiến đôi mắt Cố Lưu Tích đỏ bừng, bờ môi bé nhỏ nọ cũng ỉu xìu: "Tỷ tỷ, Văn tỷ tỷ còn đang ngủ ạ?"
Cố Lưu Tích đau lòng không thôi, trả lời Đường Mạt: "Ừm."
"Tỷ ấy muốn ngủ bao lâu chứ, mấy ngày nay tỷ ấy ngủ suốt, tỷ tỷ có thể gọi tỷ ấy dậy không? Tỷ ấy không để ý tới tỷ, tỷ sẽ khó chịu mãi."
Cố Lưu Tích cố gắng ngăn nước mắt, cất giọng khàn khàn: "Tỷ không khó chịu, nàng ấy rất mệt, gọi dậy rồi nàng ấy sẽ rất khó chịu."
Cố Lưu Tích không đành lòng, mỗi lần Văn Mặc Huyền tỉnh lại, đều sẽ gắng gượng không chịu ngủ, lo sợ nàng sẽ khổ sở. Nhưng mà mỗi lần thấy nàng ấy vất vả, khó chịu như vậy, cho dù nàng có khát khao cỡ nào, cũng không nỡ gọi nàng ấy nữa.
Đường Mạt thấy nàng đau lòng như vậy thì cũng rất khó chịu. Cô bé đưa tay lau nước mắt cho nàng, chân thành nói: "Tỷ tỷ ơi, tỷ đừng buồn nữa, chờ Văn tỷ tỷ ngủ đủ rồi, tỷ ấy không mệt nữa thì sẽ để ý đến tỷ thôi. Trước kia muội có lén đến thăm tỷ ấy, tỷ ấy có tỉnh lại một lần. Văn tỷ tỷ nói, tỷ ấy ngủ lâu, chính là để tĩnh dưỡng tinh thần, để được ở bên tỷ nhiều hơn."
"Ừm, Mạt Mạt nghe lời, nên dùng bữa trưa rồi, muội đi tìm Huyền Lâm ca ca, bảo cậu ấy ăn với muội nhé."
Sau khi Huyền Lâm được đưa về Trung Nguyên thì đã đi theo Ảnh Uyên. Văn Mặc Huyền bảo mấy người Tô Vọng thay phiên dạy cậu, mấy ngày nay chắc là bận túi bụi rồi.
Nhưng cậu chàng cũng là đứa bé ngoan, dù mắt không nhìn thấy, lại rất chăm chỉ, luôn tranh thủ thời gian đến thăm Văn Mặc Huyền, còn rất là yêu mến Đường Mạt nữa.
Chưa tới nửa tháng, Đường Mạt đã theo sau gọi ca ca này ca ca nọ rồi.
Đường Mạt do dự cả buổi, luôn miệng dặn dò Cố Lưu Tích phải ăn uống vô, mới lưu luyến không rời mà đi ra ngoài.
Cố Lưu Tích xoa xoa nước mắt, cúi đầu nhìn Văn Mặc Huyền: "Nàng đã ngủ ba ngày rồi, lâu quá đi... Nàng... Khi nào nàng mới tỉnh lại với ta chứ?"
Một câu cuối cùng đã nghẹn ngào trong nước mắt rồi.
Thấy người ấy vẫn lặng im, Cố Lưu Tích cắn cắn môi, như dằn lòng không nổi nữa mà xoay người bỏ ra ngoài.
Sau một hồi, nàng bưng thuốc trở về, tâm trạng đã bình tĩnh lại, chỉ có đôi mắt vẫn còn đỏ, nhưng không còn dáng vẻ bên bờ vực tan vỡ nữa.
Đặt thuốc lên bàn, vừa quay đầu lại đã đối diện với đôi mắt đen láy, Cố Lưu Tích giật mình, thiếu chút nữa không đứng vững. Nàng bối rối mà đá ngã cái ghế gần người, vội vàng chạy đến cạnh giường. Bờ môi nàng run rẩy, một hồi lâu lại không nói nên lời.
Thấy nàng như vậy, Văn Mặc Huyền thấy sống mũi cay cay, trầm tiếng gọi: "Tích nhi."
Cố Lưu Tích không trả lời nàng mà chỉ ôm nàng vào lòng, siết chặt.
Văn Mặc Huyền cũng không mở miệng, trong đôi mắt dập dờn nỗi chua xót và bất đắc dĩ. Cố Lưu Tích như vậy, thật khiến nàng chết cũng không yên lòng nổi. Tuy nói đồng sanh cộng tử, nhưng mà bị giày vò nhất vẫn là nàng ấy.
Một lúc sau, Cố Lưu Tích buông nàng ra, ánh mắt dịu dàng, nói: "Bên ngoài thời tiết rất tốt, nàng có muốn ra ngoài một chút không?"
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, cũng lập tức nở nụ cười: "Được đấy, nhưng mà ta không có sức, không nhúc nhích nổi, ta muốn nàng ôm ta."
Vành tai Cố Lưu Tích