Trái tim của Cố Lưu Tích như bị người ta bóp chặt, đau đến khó chịu. Lúc này, nỗi bi ai hối tiếc và cả sự đau lòng tự trách ở đời trước, tất cả chen nhau tràn về, khiến Cố Lưu Tích gần như tan vỡ. Mà ở giữa cơn thống khổ như vô tận này, nàng vẫn cảm thấy được cứu rỗi và yên tâm. Vô luận thế nào, lúc này, Văn Mặc Huyền vẫn rất tốt, một tiếng 'Tích nhi' này, cũng không phải là lời nói cuối cùng, lời vĩnh biệt đau thấu tâm can như ở kiêp trước.
Hai người cứ thế mà ôm nhau cả đỗi, Cố Lưu Tích mới ngừng khóc. Lúc ngẩng đầu lên, chóp mũi hay cặp mắt đều đã đỏ hồng, sưng húp, trên mặt đều là vệt nước mắt. Văn Mặc Huyền cẩn thận lau mặt cho nàng, đôi mắt tuy cũng ửng đỏ nhưng lại cất chứa sự vui vẻ: "Đã lớn to đầu rồi, còn thích khóc nhè."
Cố Lưu Tích nghe thế thì mặt đỏ lên, nàng làm gì thích khóc đâu chứ. Trong trí nhớ, khi còn bé, ngay cả ở những ngày tháng đen tối kia nàng cũng không có khóc. Mãi đến khi gặp được người này, nàng mới khóc trước mặt nàng ấy. Bởi vì cũng chỉ có người này mới có thể thương tiếc nước mắt của nàng, mới có thể dỗ dành nàng khi nàng khóc, mới có thể hiểu rõ nỗi ấm ức của nàng. Dần dà, mới khiến nàng nghĩ rằng mình là đứa thích khóc. Mà sau khi lớn lên, bản thân ngoại trừ lần trọng sinh kia, tất cả nước mắt đều là dành cho Văn Mặc Huyền.
Không phải thích khóc, mà là do người này như có ma lực, khiến tất cả sự kiên cường của nàng đều biến thành mây khói khi ở trước mặt nàng ấy.
Hai người lẳng lặng đối mặt, trong lòng mỗi người đều mang tâm tình hỗn loạn phức tạp. Một lúc lâu sau, Cố Lưu Tích mới lấy hết dũng khí mở miệng: "Xin lỗi, lúc trước ta đã không thành thật với ngươi."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Còn chưa có hỏng hoàn toàn, cuối cùng cũng biết tự thừa nhận."
Cố Lưu Tích cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Là ta không tốt, có nhiều chuyện xảy ra làm ta rất hỗn loàn, cũng rất bối rối. Dù cho ta thẳng thắn thừa nhận thân phận, thì vẫn có rất nhiều thứ ta không biết nên nói với ngươi như thế nào cả. Ta nói ra những chuyện vốn dĩ ta không thể nào biết được, ngươi có thể nghĩ là ta mơ thấy một giấc mơ kỳ quặc, trong giấc mơ đó, ta đã trải qua hết thảy những chuyện kia. Sau khi tỉnh dậy, mới giật mình phát hiện ta vẫn còn ở hiện tại, nhưng những chuyện kia, lại tiếp tục phát triển theo chiều hướng giống hệt trong mơ... Ta biết lời ta nói vô cùng hoang đường, ngươi có thể cười ta, nhưng mà ta chỉ muốn..." Nói đến đây, nàng cũng cảm thấy mình thật hoang đường, chỉ có thể chán nản mà dừng lại.
Lời của Cố Lưu Tích rất hỗn loạn, nghe có chút điên rồ, nhưng Văn Mặc Huyền lại nghe rất chăm chú. Nàng không biết rốt cuộc Cố Lưu Tích đang nói tới chuyện gì, nhưng nàng có thể cảm nhận thấy nàng ấy cố gắng muốn nàng hiểu lòng mình, trong sự vội vàng còn có chút luống cuống, nàng cũng có thể cảm giác được.
Nói cách khác, chuyện về giấc mộng nào đó không nhất định là thật, nhưng mà chuyện nàng hiểu biết rất nhiều sự việc lại là thực sự. Có lẽ cách nàng biết được chúng rất khó nói, cho nên nàng mới không nói rõ ra.
Nhưng nàng đã lựa chọn tiết lộ những chuyện đó cho mình, nhất định là biết bản thân mình sẽ cần. Cho nên dù biết rằng sẽ bị mình nghi ngờ, dù nàng sẽ bối rối hỗn loạn khi nghĩ cách giải thích, nàng vẫn nói ra.
Tâm tình trong ánh mắt Văn Mặc Huyền rất phức tạp, nhưng vẫn xen lẫn ý mừng. Vô luận thế nào, người này cũng đã toàn tâm toàn ý nghĩ cho mình, hơn nữa, những chuyện nàng nói kia, trên cơ bản đều là sự thật. Như vậy, chỉ cần tin nàng, chờ một ngày nàng có thể giải bày rõ ràng với mình là được.
Chỉ trong chốc lát, Văn Mặc Huyền đã nhanh chóng nghĩ thấu mọi chuyện đâu vào đó, tiếp theo, tiến đến bên người Cố Lưu Tích, ấm giọng nói: "Ta sẽ không cười ngươi. Tuy rằng ta không hiểu vì sao ngươi lại biết những chuyện kia, nhưng ta hiểu rõ ngươi không phải nói vu vơ, cũng không phải là gạt ta. Ngươi muốn nói với ta cái gì, thì có thể nói thẳng ra, nói không nên lời thì ngươi cũng có thể tạm thời cất giấu. Nhưng ta hy vọng, nếu có một ngày ngươi muốn nói, ta sẽ là người đầu tiên được nghe, được không?"
Cố Lưu Tích nhìn sự dịu dàng và trấn an trong đôi mắt kia, nghe lời nói đầy bao dung của nàng, cánh mũi ê ẩm chịu không nổi, gật đầu, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Văn Mặc Huyền cười cười, thoải mái nói: "Tốt rồi, vấn đề này xem như bỏ qua đi, không đề cập tới nữa. Đêm đã khuya, nghỉ ngơi trước đã. Ngươi có gì muốn nói, có gì muốn hỏi, ngày mai hẵng tính, có được không?"
"Là ta hồ đồ rồi, lại quên mất giờ giất, ngươi buồn ngủ lắm rồi sao?"
"Không có sao, mấy ngày nay thân thể của ta so với trước khi gặp được ngươi, đã tốt hơn rất nhiều rồi. Mấy ngày nay giấc ngủ cũng ổn lắm."
Cố Lưu Tích suy nghĩ một chút, đúng là như thế, lúc mới trở về thì có phát hiện bước chân của nàng đã vững vàng không ít. Sắc mặt tuy không hồng hào rực rỡ được như người bình thương, nhưng đã không còn vẻ tái mét tiều tụy nữa. Nói chuyện cả buổi mà cũng chưa thấy nàng lộ ra vẻ mệt mỏi gì cả.
Trên mặt nàng hiện ra ý cười: "Quả thật đã đỡ nhiều rồi, nhưng vẫn cần phải nuôi dưỡng kỹ hơn, đi ngủ sớm tinh thần sẽ sảng khoái hơn. "
Văn Mặc Huyền cũng nghe lời, ngồi dậy đi vào phòng trong. Tuy nói tình trạng của nàng đã tốt hơn nhiều, nhưng Cố Lưu Tích vẫn còn thói quen lo lắng cho nàng, nên cũng đi vào theo.
Chờ Văn Mặc Huyền ngủ rồi, nàng lại bận rộn đốt hương an thần, treo túi thơm đuổi muỗi cho trong phòng.
Văn Mặc Huyền nhìn nàng tất bật làm đủ chuyện, lúc nàng bước tới thả màn xuống, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi có muốn ngủ cùng ta không?"
Tay Cố Lưu Tích khẽ run lên, quay đầu cả kinh: "Hả?"
Văn Mặc Huyền nhìn điệu bộ như gặp quỷ của nàng, trong mắt ngậm ý cười, tùy ý nói: "Ta nhớ lúc trước ngươi rất là thích ngủ cùng ta, nên mới hỏi ngươi thử."
Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, lắp bắp nói: "Khi... Khi đó... Ta... Ta còn nhỏ, hôm nay đã... lớn rồi. Còn có... tướng... tướng ngủ của ta xấu lắm, nếu nửa đêm lại xoay qua đè ngươi thì... sẽ không tốt. Ta đi... qua... qua phòng sát bên ngủ!" Nói xong, dùng tốc độ nhanh nhất có thể buồng màn xuống, bỏ chạy ra ngoài bắn khói, làm Tử Tô đang canh giữ ở gian ngoài kinh hoảng hét to một tiếng. Mà kẻ đầu sỏ nằm trên giường, lại trầm thấp cười, vô cùng vui vẻ.
Sau khi Cố Lưu Tích trở về phòng, cũng bất chấp thời tiết nóng nực, cuộn mình thành con cuốn chiếu, ão não cắn cắn môi. Mình thật không có tiền đồ mà, Văn Mặc Huyền cũng có nói gì quá đâu, phản ứng lớn như vậy làm gì. Rõ ràng hai đời cộng lại, nàng sống còn lâu hơn cả Văn Mặc Huyền mấy năm, sao cứ để nàng trêu chọc hoài thế này! Miệng thì cứ lầm bầm giận dỗi, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào không thôi. Tuy nói có chút ngoài dự đoán, nhưng có thể quang minh chính đại ở bên nàng, cảm giác này thực sự rất tốt.
Và thế là, một Cố Lưu Tích từ khi trọng sinh đến nay vốn rất trầm tĩnh, ấy vậy mà cả đêm cứ lăn qua lộn lại, hưng phấn đến ngủ không được. Đến tận lúc trời hửng sáng mới chìm vào giấc mộng, chẳng qua, trong mộng toàn bộ đều là bóng hình của người kia.
Hôm sau thức dậy, bọng mắt Cố Lưu Tích hơi thâm thâm, làm Văn Mặc Huyền thấy khá buồn cười.
Cố Lưu Tích cũng hiểu rõ, nhưng lại thật sự không thể che hết, đành gắng nghiêm mặt một đống. Nàng hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Tối hôm qua ta nghĩ cả đêm, ngươi đã nói Nhị sư huynh của ta thăm hỏi danh gia đúc kiếm khắp nơi, còn nghe ngóng mộ Việt vương và chỗ của đúc kiếm của Âu Dã Tử. Ta nghĩ thanh kiếm huynh ấy muốn tìm rất có thể là có liên quan tới Việt vương. Ta có đọc trong