"Nhược Quân." Giọng Văn Mặc Huyền không cao, nhưng vẫn ngăn được lời của nàng: "Tỷ đừng an ủi ta nữa. Thật ra tỷ và Cung bá bá đều hiểu, ta có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi, đúng không. Cho nên ta rất biết thỏa mãn, ít nhất ông trời đã cho ta thêm mười năm, để ta có cơ hội đòi lại món nợ kia cho Tô gia, cũng có thể đưa nàng về bên ta lần nữa. Mọi người đã hy sinh cho ta quá nhiều rồi, nên tiếp tục sống tốt hơn, được chứ?"
Lồng ngực Tô Nhược Quân phập phồng kịch liệt, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Nàng nhịn không được, túm chặt áo của Văn Mặc Huyền, thấp giọng quát: "Văn Mặc Huyền! Ngươi còn biết ta và sư phụ đã phí hết tâm huyết vì ngươi sao! Mà ngươi, báo đáp công sức của của chúng ta như thế đó sao? Sư phụ vẫn luôn canh cánh trong lòng vì sai lầm của bản thân, lo lắng hết lòng tìm thuốc cho ngươi, ngươi cho rằng, Viêm Tâm thảo này là ai đưa manh mối cho ta, hả?! Tô Nhược Quân ta cũng hao hết tâm sức vì ngươi, ấy vậy mà ngươi lại nói với ta rằng, mười năm là đủ rồi! Chẳng lẽ công sức mười năm của bọn ta, chỉ là cho ngươi thực hiện xong tâm nguyện, không còn gánh nặng gì nữa để rồi đi tìm chết sao?!"
Tô Nhược Quân tức giận đến phát run, thậm chí hận không thể tát nàng bạt tai.
Tử Hi đang ẩn nấp gần đó nhìn thấy tình cảnh như thế, nhanh trong bay đến, kéo Tô Nhược Quân ra: "Nhược Quân cô nương, cô đừng tức giận, thân thể chủ tử không tốt, cô đừng như vậy."
Tô Nhược Quân bị nàng kéo ra, đại não tức anh ách dần bình tĩnh lại, thấy Văn Mặc Huyền mặt không có chút máu ngồi chỗ kia, vẻ mặt ẩn nhẫn xen lẫn đau khổ, lập tức cảm thấy ảo não, mình đúng là giận quá mất khôn rồi! Vội vàng đi qua bắt mạch cho nàng, may mà chỉ là tâm trạng hơi kích động, cũng không có chuyện gì lớn, lúc này mới trầm mặc ngồi xuống, cả buổi không nói gì.
Sau một lúc lâu, Văn Mặc Huyền mới thấp giọng nói: "Ta xin lỗi."
Tô Nhược Quân hít sâu mấy hơi: "Ta không phải muốn lời này, muội phải cam đoan với ta, không được có ý nghĩ đó nữa. Đây là một lần cuối cùng."
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, bất đắc dĩ gật đầu.
Thấy nàng ngoan ngoãn hơn, sắc mặt Tô Nhược Quân dịu xuống, lại hỏi: "Muội thực sự muốn bỏ lại Lưu Tích cô nương sao?"
Trong mắt Văn Mặc Huyền bỗng xuất hiện vẻ chán nản, mặt mày cũng u ám hơn.
"Nhược Quân, không có ai hiểu được cảm giác mất đi người thân quan trọng nhất hơn ta. Ta... Ta sợ ta cho nàng hy vọng, cuối cùng lại khiến nàng lâm vào tuyệt vọng mất."
Tô Nhược Quân nhìn thấy sự bất đắc dĩ và chán nản trong mắt nàng, cũng rất đau lòng. Sau đó nàng lắc đầu trầm giọng nói: "A Mặc, ta hiểu suy nghĩ của muội, nhưng trong khoảng thời gian này, ngay cả ta cũng nhìn ra được, địa vị của muội trong lòng nàng rất to lớn thế nào. Muội không chấp nhận tình cảm của nàng, ngoài việc khiến nàng gặp nhiều đau khổ, có thể giúp nàng... giảm bớt đau đớn khi mất muội sao?"
Ánh mắt Văn Mặc Huyền hiện lên tia giằng xé: "Ít nhất... Ít nhất nàng có thể ít..."
"A Mặc, muội luôn thông minh, mà sao lại u mê ở điểm này chứ . Sức khỏe của muội thế nào, trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng nàng vẫn lựa chọn như thế, thì sao muội có thể không chịu hỏi nàng trước, đã ra quyết định thay nàng như vậy chứ?!"
Thấy Văn Mặc Huyền cúi đầu không nói, nàng lại lên tiếng: "Năm đó, muội cũng đã mua người ta về làm cô dâu nuôi từ bé rồi, sao có chuyện đến khi trưởng thành, lại không cần người ta nữa chứ!"
Văn Mặc Huyền sững sờ, khuôn mặt cũng ửng đỏ lên: "Lúc ấy ta còn nhỏ ngây thơ, đâu có tính."
"Khế ước giấy trắng mực đen, muội còn đưa cả tín vật đính ước, thì sao lại không tính."
Mắt thấy Văn Mặc Huyền mím môi, vẫn không từ bỏ, Tô Nhược Quân lại nói thêm: "Cô dâu nuôi từ bé nhà muội đã rời khỏi Tây Uyển ba ngày rồi mà chưa về đó."
Văn Mặc Huyền ngẩng phắt đầu, vội vàng hỏi: "Cái gì? Nàng đi đâu vậy?"
Tô Nhược Quân điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Mấy ngày nay hai đứa chiến tranh lạnh, ta cũng không tiện xen vào. Hôm nay vốn định tìm nàng hỏi một chút, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thì hạ nhân ở Tây Uyển nói sáng sớm ba ngày trước nàng ra ngoài, đến nay chưa trở về."
Sự lo lắng đong đầy hai mắt Văn Mặc Huyền: "Nàng không quen biết ai ở Tô Châu cả, có thể đi ở đâu chứ?"
Tô Nhược Quân tùy ý nói: "Không phải còn có một Lâm công tử sao? Nói không chừng là muốn đi tìm hắn."
Mấp máy môi, Văn Mặc Huyền rũ mí mắt xuống, suy tư một lát, lập tức gọi: "Tử Hi."
Tử Hi vội vàng tiến lên: "Chủ tử."
"Phái người đi tìm Lưu Tích cô nương, xem thử hôm này nàng ở đâu?"
"Dạ."
Tô Nhược Quân thấy nàng nhíu mày, cũng không đả kích nàng nữa: "Muội đừng vội, Lưu Tích cô nương không có ý gì với Lâm công tử đâu, sẽ không bị câu đi mất đâu."
Trong mắt Văn Mặc Huyền lại hiện lên một chút sầu lo : "Nếu thực sự là như thế cũng đỡ, ta chỉ sợ nàng gặp chuyện không may thôi."
"Gặp chuyện không may? Là sao?" Ngày ấy, khi Văn Mặc Huyền trở về, nàng liền đi tìm Cố Lưu Tích. Cố Lưu Tích không ủ rũ như Văn Mặc Huyền, thậm chí còn hỏi nàng về tình hình của Văn Mặc Huyền. Nếu Văn Mặc Huyền không nói, nàng cũng không nhìn ra Cố Lưu Tích bị Văn Mặc Huyền đả kích. Theo lý mà nói, nàng ấy sẽ không vì chuyện này mà làm chuyện điên rồ đâu.
"Ta rất hiểu nàng, thời điểm này dù không đến gặp ta, nàng cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi Tây Uyển đâu. Nhất định nàng đã gặp chuyện gì không thể thoát thân rồi. Có tin tức gì của Thiên diện hồ ly chưa? Ám Ảnh Lâu kia làm việc thất bại, có ai tiếp nhận thay không?"
Thấy Văn Mặc Huyền như thế, Tô Nhược Quân cũng nghiêm túc hơn, nếu Cố Lưu Tích thật sự có chuyện, sợ là muốn mạng của vị này quá.
"Mấy ngày trước, Tô Ngạn đã điều tra rồi, không có nghe bọn hắn đề cập đến vấn đề này. Hơn nữa đã phái người đưa tin đến Ám Ảnh Lâu, cũng ám chỉ với bọn họ rằng không được nhận những yêu cầu tương tự nữa. Cho nên chắc có lẽ không có ai ra tay với nàng ấy nữa đâu."
Văn Mặc Huyền liễm mi, trầm mặc giây lát rồi mở miệng: "Điều tra Thiên Nhạc sơn trang thử."
Tô Nhược Quân gật đầu, lúc xoay người rời đi, nàng chợt dừng lại: "A Mặc, thật ra dù muội quyết định như thế nào, muội cũng không thể thay đổi được sự thật là Cố Lưu Tích có ý với muội đâu. Một người, chỉ mới sáu tuổi vào thời điểm đó, sau những mười năm xa cách mà vẫn có thể đối đãi với muội như thế, thì sao có thể dễ dàng từ bỏ chỉ vì một lời cự tuyệt của muội cơ chứ. Nếu muội thực sự sợ nàng đau khổ, thì nên sống sót bằng mọi giá."
Văn Mặc Huyền gục đầu xuống, trong mắt không rõ vui buồn. Một lúc lâu sau, trong nội viện vang lên một tiếng thở dài sầu khổ, người trong viện chậm rãi đi vào phòng, toàn bộ Mặc viên yên tĩnh không tiếng động.
Lúc Tô Nhược Quân phát hiện Cố Lưu Tích đi ba ngày chưa về, đã phái người đi tìm rồi. Mà khi Văn Mặc Huyền lên tiếng, nàng mới sai người tra Thiên Nhạc sơn trang kỹ hơn, đến trưa thám tử bên Thiên Nhạc sơn trang đã truyền tin tới.
Tô Nhược Quân xem tin, đầu mày cau lại, trong mắt hiện lên vẻ sầu lo. Tô Ngạn đứng gần bên nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Nhược Quân đưa tờ giấy cho hắn: "Sợ là Lưu Tích cô nương đã xảy ra chuyện rồi."
Tô Ngạn còn chưa tới kịp trả lời, tiếng của Văn Mặc Huyền đã truyền tới: "Đã xảy ra chuyện gì?!"
Giọng nói vẫn thanh nhã, nhưng hai người họ đều nghe ra sự lo lắng trong đó.
Tô Nhược Quân biết giấu giếm không được, đành nhỏ giọng nói: "Người đi do thám mua chuộc được một nha hoàn, nàng ta nói ba ngày trước, trong trang xuất hiện một vị cô nương, tuổi tác tướng mạo được mô tả khá tương tự Lưu Tích cô nương. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Sắc mặt Văn Mặc Huyền hơi tái đi, gấp giọng hỏi.
"Chỉ là hình như bị thương, vừa vào trang liền hôn mê, đến bây giờ... còn chưa tỉnh lại."
Văn Mặc Huyền cảm thấy lồng ngực đau nhói, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa không đứng vững, làm hai người Tô Nhược Quân cả kinh, cuống quít đến đỡ.
Văn Mặc Huyền mím môi, không cho Tô Nhược Quân bắt mạch, nhắm mắt lại trong chốc lát, rồi nhìn hai người, trầm giọng nói: "Đi Thiên Nhạc sơn trang!"
Tô Nhược Quân có chút bất đắc dĩ nhìn Văn Mặc Huyền từ lúc lên xe ngựa vẫn một mực trầm mặc, đưa tay bắt mạch cho nàng, sau đó lấy một bình sứ ra, rồi đút cho nàng một viên thuốc.
"Ta phí rất nhiều tinh lực mới giúp muội khỏe hơn chút ít, muội mà cứ thế này, đừng để mọi côs gắng của ta đổ sông đổ biển đó!"
Văn Mặc Huyền áy náy nhìn nàng, nhưng vẫn không lên tiếng, đôi mày thanh tú luôn nhíu chặt.
"Ta biết muội lo lắng, nhưng mà có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để Tích Nhi của muội gặp chuyện bất trắc đâu. Muội đừng lo quá."
"Ta... Ta chỉ hối hận, ta nên sớm phát hiện nàng đi vào Thiên Nhạc sơn trang. Nếu cho bọn hắn lưu ý hơn,