Lúc này trong mắt Cố Lưu Tích chỉ có Văn Mặc Huyền. Nhìn thấy sắc mặt của nàng, gấp đến độ không biết như thế nào cho phải. Nghe được lời của nàng rồi, sống mũi lại cay cay. Đang muốn đứng lên, lại khổ nỗi cả người mềm èo, ngực đau nhức dùng sức không được, đủ thứ cảm xúc xáo trộn trong lòng. Rõ ràng có vô số lời nói dồn ứ tại cổ họng, cuối cùng chỉ run rẩy bật ra được một câu: "Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?"
Văn Mặc Huyền nhìn thấy nàng bị đau, đưa tay đè nàng lại không cho nàng lộn xộn. Trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra nụ cười hết sức ôn nhu, ánh mắt nàng như phản chiếu ánh sáng, cất lên giọng nói nhu hòa ấm áp: "Ta đến đưa ngươi về nhà."
Sáu chữ ấm áp này như đâm thẳng vào tận đáy lòng của Cố Lưu Tích. Nàng cắn cắn môi, gằng dằn xuống dòng cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt, nghẹn ngào nói: "Sắc mặt ngươi không tốt, sao không biết yêu quý bản thân vậy chứ? Nơi này không hề gần Tô phủ, ngươi sao có thể chịu nổi xóc nảy chứ."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Cô nương ngốc, ta mới là người nên nói câu đó chứ. Sắc mặt của ngươi còn kém hơn cả ta đó. Sao ngươi không biết lo cho bản thân, lại để mình bị thương rồi?"
Mặt mày Cố Lưu Tích hơi ủ rũ, nếu không phải mình vô dụng, nàng ấy đâu phải chịu cảnh đường xa mệt nhọc đi tới cứu mình.
Tô Nhược Quân nhìn hai nàng không coi ai ra gì tỉ tê qua lại, không khỏi có chút buồn cười, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "A Mặc, những lời này hai ngươi nên giữ lại, trở về rồi hãy nói đi. Giờ mang Lưu Tích cô nương về phủ trước mới là chuyện quan trọng."
Cố Lưu Tích cứ mãi để tâm tới Văn Mặc Huyền, căn bản đã quên mất còn có Tô Nhược Quân ở bên, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên. Mắt cũng không biết nên nhìn đâu nữa.
Văn Mặc Huyền gật đầu: "Thương thế của nàng sao rồi, có chịu được xóc nảy không?"
Vẻ mặt Tô Nhược Quân khẽ biến, mở miệng nói: "Nội thương của Lưu Tích cô nương quả thực không nhẹ. Nhưng mà nội lực của nàng cũng không kém, ta cho nàng uống viên thuốc trị nội thương, sẽ không sao đâu." Nói rồi, nàng đưa cho Văn Mặc Huyền một bình sứ nhỏ màu đỏ.
Chân mày Văn Mặc Huyền nhăn lại, bất đắc dĩ nhìn Tô Nhược Quân.
Cố Lưu Tích cảm thấy kỳ quặc, nhưng Tô Nhược Quân lại tỏ vẻ vô tội nói: "Ta chỉ có loại này, ngươi cũng không phải không hiểu thói quen của ta."
"Làm sao vậy, thuốc này có vấn đề à?" Cố Lưu Tích rất ấn tượng thuốc của Tô Nhược Quân, cho nên dè dặt hỏi.
Văn Mặc Huyền chỉnh lại sắc mặt, khẽ nói: "Không có gì, hiệu quả vẫn rất tốt. Nghe lời, há miệng."
Cố Lưu Tích cảm thấy mặc dù có hơi nguy hiểm, nhưng Văn Mặc Huyền đã lên tiếng, nàng vẫn rất biết điều mà mở miệng. Văn Mặc Huyền đưa viên thuốc đến rất nhanh, lại nhanh chóng nhét vào miệng Cố Lưu Tích.
"Nuốt!"
Cố Lưu Tích chỉ thấy một hương vị kỳ lạ xộc tới, khuếch tán khắp miệng, vô cùng bá đạo. Hơn nữa dù nàng nghe lời Văn Mặc Huyền, nhanh chóng nuốt xuống, vẫn không thể ngăn cản dấu ấn nó để lại suốt dọc đường tuột xuống. Không biết Tô Nhược Quân chế biến nó như thế nào nữa, vừa đắng vừa chát không nói, mùi vị càng khiến người ta đỏ mắt hơn. Lập tức, phản ứng theo bản năng là nhổ ra, ai ngờ lúc Văn Mặc Huyền nhét thuốc vào, bàn tay trắng nõn cũng bịt ngay trên miệng nàng, ép nàng phải nuốt hẳn xuống luôn.
Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích bị nàng che miệng lại, nuốt không dám nuốt, muốn nhả lại không thể nhả, thì vừa đau lòng vừa buồn cười. Người nọ vô cùng ấm ức mà nhìn nàng, khuôn mặt xinh xắn nhăn thành một đống. Đôi mắt như ngọc lưu ly ứa nước, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Bất giác lại làm nàng nhớ đến, nét mặt của nàng ấy khi bị nàng đoạt mất bánh bao năm xưa.
Cuối cùng nhịn không được, khẽ cúi đầu nở nụ cười, khi ngẩng đầu thì nàng đã khôi phục vẻ thản nhiên, nghiêm chỉnh nói: "Thuốc đắng dã tật, vị thuốc của Nhược Quân mặc dù không tốt, nhưng hiệu quả lại không tệ."
Cố Lưu Tích quét mắt nhìn Tô Nhược Quân, ánh mắt nhịn không được có chút sợ hãi, chẳng lẽ nàng ấy cũng trị bệnh cho Văn Mặc Huyền như thế sao? Chuyển mắt sang Văn Mặc Huyền, lại thấy đau lòng nhiều hơn.
Văn Mặc Huyền đoán được nàng đang nghĩ gì, cũng không nhiều lời, chỉ ngồi dậy, đi qua chỗ bình phong lấy quần áo tới. Nàng cẩn thận đỡ Cố Lưu Tích dậy, để nàng ấy dựa vào mình, muốn mặc đồ giúp nàng.
Tô Nhược Quân ngồi một bên ung dung nhìn các nàng, khiến Cố Lưu Tích cảm thấy quẫn bách cực kỳ, đưa tay giữ lại quần áo, yếu ớt nói: "Ngươi không khỏe, để ta tự mặc được rồi."
Văn Mặc Huyền ngước mắt lườm Tô Nhược Quân, thấy nàng ấy hết sức phối hợp dời ánh mắt đi, mới khẽ nói: "Bây giờ ta mạnh hơn ngươi nhiều đó. Vả lại, đã biết ta không khỏe thì ngươi nên nghe lời chút đi."
Cố Lưu Tích ở chung với nàng hơn nửa tháng, từ lâu hiểu rõ này người thật ra rất bướng bỉnh, thành ra chỉ đành để nàng mặc đồ giúp mình.
Động tác của Văn Mặc Huyền rất nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận mặc quần áo cho nàng, tránh làm đau nàng.
Cố Lưu Tích dựa vào thân thể gầy gò của nàng. Đang là ngày hè nên quần áo hơi mỏng, vì thế ngăn cách không có bao nhiêu, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng rất rõ. Hơi thở nhẹ nhàng như có như không phả lên cổ, khiến cho da mặt nàng không thể khắc chế mà nóng bừng bừng.
Rõ ràng ngày ấy hai người tan rã trong không vui, lúc gặp lại có lẽ nên lúng túng mới phải. Nhưng ba ngày không gặp, sự dịu dàng săn sóc Văn Mặc Huyền, làm Cố Lưu Tích hoàn toàn đã quên mất sự bối rối của ngày đó.
Nhất là khi hai tay Văn Mặc Huyền luồng dưới nách nàng, thắt dây lưng cho nàng, nàng cảm giác toàn bộ cơ thể như được nàng ấy ôm vào lòng. Đánh mắt nghiêng qua là có thể nhìn thấy sườn mắt chăm chú xinh đẹp của người ấy. Sau lưng cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đập vững vàng của người ấy. Lớp áo mỏng không thể che hết đường cong, đối với Cố Lưu Tích đang giữ tham niệm với người ấy mà nói, tình huống lúc này đối với nàng, không thể nghi ngờ là một loại giày vò ngọt ngào. Mọi cử động của Văn Mặc Huyền đều như đang trêu chọc trái tim nàng, làm thứ tình cảm mới le lói kia càng thêm cháy bỏng .
Người này chẳng lẽ không biết tâm tư của mình với nàng sao? Nàng làm như vậy, biểu mình sao có thể thản nhiên đây.
Văn Mặc Huyền đương nhiên phát hiện biến hóa của Cố Lưu Tích, trong mắt toàn là ý cười, nhưng lại thấp giọng nói bên tai nàng: "Ngươi đừng cứng đờ người như thế, ta mặc đồ rất tốn sức."
Lỗ tai Cố Lưu Tích đỏ bừng bừng, trong lòng xấu hổ chịu không nổi, người này có ý gì chứ? Rõ ràng đã mặc gần xong rồi, cứng người cũng sẽ không ảnh hưởng nàng mà? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn mềm xuống.
Tô Nhược Quân quả thực muốn mù cho rồi. Là ai nói sợ chậm trễ người ta, là ai nói muốn cự tuyệt người ta, điệu bộ này, cho dù là ai cũng sẽ thấy là muội có hứng thú với người ta đó!
"A Mặc, ừm, chúng ta chuẩn bị về được chưa."
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, hơi nhăn mày. Cố Lưu Tích thế này sợ là không đi được, đưa tay muốn ôm người đứng dậy, lại bị Tô Nhược Quân ngăn cản: "Tiểu tổ tông ơi, muội cũng đừng kéo người ta té theo chớ. Để ta." Nàng cũng biết Văn Mặc Huyền nhất định không muốn để bọn Mặc Ảnh ôm Cố Lưu Tích, nhưng mà với cái bộ xương của nàng, không khéo hai người đều ngã rầm rầm ấy chứ. Thôi thì để mình làm cho rồi.
Văn Mặc Huyền mấp máy môi, trong mắt có vẻ không cam lòng, nhưng cũng biết Tô Nhược Quân nói không sai.
Cố Lưu Tích thấy Tô Nhược Quân khôm người bên giường, sắc mặt có chút quẫn bách, đè lồng ngực, lắc đầu liên tục, nói: "Ta khỏe lắm, không cần Nhược Quân cô nương cõng đâu."
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, thoải mái nói: "Ngươi không muốn nàng cõng à, vậy bỏ đi."
Cố Lưu Tích mừng trong lòng, sắc mặt tái nhợt hiện rõ sự vui vẻ, nhưng khi nghe Văn Mặc Huyền nói