Mãi về sau, khi Văn Mặc Huyền nhắc tới cảnh Cố Lưu Tích gặp lại nàng, khóe miệng mỉm cười, nói một câu, nhìn qua ngu ngốc cực kỳ. Chẳng qua, trong lòng vẫn nhớ rõ sự kinh diễm lúc đó.
Hoa hợp hoan rơi xuống mặt đất, cuối cùng Văn Mặc Huyền đã nhìn rõ được bóng dáng ngồi trên cành cây hợp hoan. Người đó vận thanh y, trông thanh tú thoát tục, chỉ là vẻ mặt lúc này có hơi kỳ quặc. Văn Mặc Huyền thầm nghĩ, trừ lúc phát bệnh, ngày thường mình cũng đâu có dến nỗi dọa người, sao cô nương này lại có vẻ mặt đó chứ? Tuy vẫn còn nghi ngờ về sự xuất hiện bất ngờ của nàng ta lúc này, Văn Mặc Huyền vẫn thản nhiên, chỉ khẽ nói: "Sao cô nương lại xuất hiện ở đây?"
Lúc này Cố Lưu Tích đang rất rối loạn, ngón tay bấu chặt thân cây. Sao có thể, thế nào lại là nàng ấy? Nàng nhìn chằm chằm người mặt mũi tái nhợt dưới gốc cây, cuối cùng không thể không thừa nhân, ngoài việc hơi ốm yếu một chút, thì giống như đúc!
Kiếp trước sau khi nàng ấy mất, nàng đã khắc sâu bóng hình của nàng ấy tận đáy lòng, sao có thể nhận lầm!
Nhìn người đang mang vẻ nghi ngờ bên dưới, nàng bấu chặt thân cây, cố sức dằn xuống tất cả tâm tình. Người này thân thể không tốt, nàng không thể hù dọa nàng ấy. Nàng giật giật khóe miệng, muốn lại gần nàng ấy hơn. Nhưng không ngờ lúc tâm tình chấn động, đã quên bản thân đang ở chỗ nào, lắc một cái, đã ngã ầm xuống dưới.
Văn Mặc Huyền có chút kinh sợ, muốn đứng dậy, bỗng che ngực, sắc mặt lại trắng thêm vài phần.
Cuối cùng, vào lúc nguy cấp Cố Lưu Tích cũng ổn định được thân thể. Ánh mắt vừa liếc qua nhìn tình huống của Văn Mặc Huyền, dưới chân còn chưa đứng vững, nàng đã nhanh chóng lướt qua, trong lòng vô cùng lo lắng. Nắm tay của nàng, phát hiện rõ ràng đã vào hè rồi, tay nàng vẫn lạnh buốt. Nhớ đến tình trạng của nàng ấy tối qua, trong lòng nàng nhất thời kinh sợ, đau nhức dâng trạo, vội vàng độ chân khí cho nàng ấy.
Văn Mặc Huyền nhíu mày, ý định ngăn cản nàng, lại phát hiện thân thể chợt ấm áp, cũng không còn khó chịu, cơn đau nhức nơi lồng ngực đã giảm bớt một ít. Nàng kinh ngạc nhìn nữ hài đang cúi đầu trước mắt, trong mắt biến ảo khôn lường.
Sau đó nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Tối hôm qua, người cứu ta có phải là ngươi?"
Cố Lưu Tích hơi tránh ra, ánh mắt nhịn không được nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn nàng đã thư thái chút ít, cuối cùng gật nhẹ đầu.
Văn Mặc Huyền nhấc khóe môi cười: "Đa tạ."
"Ngươi không cần nói lời cảm tạ. Tối hôm qua là ta đuổi theo một hái hoa tặc, lại bức hắn vào phòng của ngươi, hại ngươi phát bệnh, vốn chính là lỗi của ta. Bởi vậy hôm nay ta mới lo lắng, ghé thăm ngươi một chút." Giờ phút này, tâm tình Cố Lưu Tích phức tạp muôn phần, lại bị một tia ý thức khiến nàng chôn lại đáy lòng. Bây giờ nàng còn chưa muốn nhận nàng ấy. Một là sợ sẽ kích động nàng. Thứ hai, đời này nàng thầm nghĩ yên lặng bảo nàng ấy, mà không phải để nàng ấy che chở mình.
Văn Mặc Huyền nhướn mày, cô nương này lại là người rất hiểu đạo nghĩa, nhớ tới hái hoa tặc nàng đề cập đến, nói khẽ: "Vậy ngươi có bị thương không."
"Không có, ta đã sớm có phòng bị."
Văn Mặc Huyền gật nhẹ đầu: "Vậy vừa rồi có sao không?"
"A?" Cố Lưu Tích một mực vụng trộm dò xét nàng, bị nàng hỏi như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. Thẳng đến khi Văn Mặc Huyền ngẩng đầu nhìn cây hợp hoan kia, nàng mới hiểu ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lắc đầu liên tục. Vừa rồi, thật sự là xấu hổ chết người ta rồi.
Văn Mặc Huyền nhìn thấy thế, khóe miệng khẽ mím, cô nương này cũng khá đáng yêu đó.
Cố Lưu Tích tranh thủ thời gian nhẫn nhịn xấu hổ, lại thấy mặt mày nàng không còn chút máu, trong lòng đau đớn từng cơn, ở kiếp trước nàng cũng bị như vậy sao?
"Tối hôm qua phát hiện thân thể ngươi cực kém, tâm mạch rất yếu, khí huyết ngưng trệ, là bị làm sao vậy?"
Văn Mặc Huyền cũng không quá mức để trong lòng, lạnh nhạt nói: "Bệnh tật từ nhỏ, chẳng qua đã nhiều năm như vậy, thân thể càng ngày càng yếu thôi."
Cố Lưu Tích chợt cảm thấy đau đớn, bệnh từ nhỏ sao, nhưng năm đó... Nàng không dám suy nghĩ những chuyện kia, ra vẻ bình tĩnh: "Vậy có lẽ sẽ chữa được."
Dung mạo Văn Mặc Huyền lạnh nhạt, bưng chén thuốc để kia nãy giờ lên, hương vị đắng chát quanh quẩn chóp mũi. "Mỗi ngày được hầu hạ tĩnh dưỡng, lại có người hao tâm tổn trí kê đơn thuốc cho, xem chừng một ngày nào đó là có thể giải thoát rồi."
Nàng nói là giải thoát, mà không phải là khỏi hẳn. Phát hiện giữa mi tâm nàng là sự thư thái cùng vô vị, Cố Lưu Tích lặng lẽ nắm chặt tay. Kiếp trước, trước khi Văn Mặc Huyền mất, có nói nàng vốn sống không được bao lâu nữa, lời nói đó giờ phút này đột nhiên nện trong lòng Cố Lưu Tích, làm nàng bỗng nhiên ngẩn ngơ. Nàng vẫn nghĩ đó là nàng ấy trấn an mình mới nói như vậy, không ngờ lại là sự thật!
Bên kia, Văn Mặc Huyền phát hiện thuốc lạnh, sợ là không thể uống, thuận tay thả trở về, chờ đợi tí nữa cho người tới hâm lại, cũng không phát hiện thân thể Cố Lưu Tích đang khẽ run rẩy.
Kiếp trước Cố Lưu Tích đã gặp qua nhiều biến cố, tính ẩn nhẫn luyện thành phi phàm, rất nhanh liền khôi phục bình thường. Chẳng qua bàn tay trái dấu trong cổ tay áo vẫn còn run nhè nhẹ. Đưa tay phải ra cầm chén thuốc trên bàn, thầm vận nội lực, một lát sau, thuốc đã ấm trở lại. Nàng đưa cho Văn Mặc Huyền đang khá kinh ngạc, ấm giọng nói: "Uống thuốc phải đúng lúc đúng thì, mới tốt hơn chút ít."
Văn Mặc Huyền nhận chén thuốc nhấp một hớp, nhiệt độ vừa vặn, sau đó từng ngụm uống hết như uống trà. Nàng uống rất dễ dàng, mà vị thuốc nồng đậm tràn ngập trong không khí, dường như đều thấm hết vào lòng Cố Lưu Tích, đắng chát vô cùng.
Cố Lưu Tích yên lặng lấy một miếng mứt quả, nhét vào miệng Văn Mặc Huyền. Phát hiện nàng ấy cứng người, nàng cũng nhận ra bản thân có hơi lố. Trong mắt Văn Mặc Huyền lúc này, mình chẳng qua chỉ là người mới quen biết, thân mật như thế có hơi quá phận. Nàng lập tức tranh thủ thời gian rút tay về, sắc mặt khẽ biến thành đỏ ửng.
Văn Mặc Huyền cũng hơi xấu hổ, nhưng nhìn nàng ấy không được tự nhiên, hắng giọng một cái cười nói: "Để tôn sư biết được, ngươi dùng nội lực làm ấm thuốc cho ta, trở về không biết có phạt ngươi không đây?" Nụ cười của nàng mang theo ý trêu chọc, lướt qua khuôn mặt nhạt nhẽo của nàng, lập tức sống động hơn rất nhiều.
Nàng vốn trông xinh đẹp vô cùng, chẳng qua là thần sắc có vẻ tiều tụy làm cho người ta không để ý đến. Nụ cười kia khiến tim Cố Lưu Tích đập nhanh mấy nhịp, vội vàng xoay mặt đi.
"Sẽ không đâu!"
"Sẽ không biết, hay là sẽ không phạt ngươi?" Từ trước đến nay Văn Mặc Huyền khá lãnh đạm, không thể hiện nhiều buồn vui, hôm nay gặp được cô nương bỗng nhiên xuất hiện này, tự nhiên cảm thấy nhịn không được mà muốn trêu chọc nàng.
Cố Lưu Tích cũng không ngờ tới Văn Mặc Huyền lại nói ra mấy lời trêu chọc không mấy hài hước như thế, lập tức ngẩn ra.
Văn Mặc Huyền định mở miệng, lại đột nhiên phát. Lúc này Cố Lưu Tích mới phát hiện, ánh mặt trời đã lui xuống, còn nổi gió nữa. Lấy cái áo khoác vắt một bên choàng cho nàng, lo lắng hỏi: "Trời tối rồi sẽ hơi lạnh, ngươi không thích hợp đón gió, vẫn là vào đi thôi."
Văn Mặc Huyền cầm khăn che miệng, lại ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Bình thường phần lớn vẫn núp trong phòng, cảm thấy rất bí bách. Ngồi trong viện này một chút, nhìn cảnh sắc nơi này, ta mới cảm thấy khoan khoái hơn chút đỉnh."
Cố Lưu Tích ôn nhu nói: "Ngươi cũng không