Văn Mặc Huyền đứng một bên, vừa tập trung suy ngẫm vừa xem Cố Lưu Tích, đợi đến khi nàng thu kiếm mới chậm rãi đi tới.
Cố Lưu Tích lắc đầu nói: "Vẫn không được."
Văn Mặc Huyền trầm ngâm: "Đã rất tốt rồi. Chỉ có điều Tam Thanh kiếm pháp dùng nhanh đánh nhanh, kiếm chiêu tự nhiên, còn chiêu thức mà ngươi tự sửa đổi, thì có phần bình tĩnh ổn trọng. Ngươi luyện tập Tam Thanh quá lâu, bất giác hình thành thói quen nhanh nhẹn hơn. Cứ thế sau khi xuất kiếm sẽ cảm thấy sức lực chưa đủ. Mặc dù Tam Thanh kiếm pháp thắng ở chữ nhanh, nhưng lại không phải như là gió táp mưa rền. Đưa kiếm cho ta."
Cố Lưu Tích sững sờ, lập tức rút tay về: "Ngươi không thể động võ!"
Văn Mặc Huyền liếc nàng một cái: "Ta lại không cần nội lực, chỉ múa chiêu thức thì không sao."
Cố Lưu Tích hết sức do dự. Thật sự nàng rất muốn xem Văn Mặc Huyền múa kiếm, nhưng lại càng lo lắng cho sức khỏe của nàng ấy hơn.
Văn Mặc Huyền thấy nàng nhíu mày, sáp lại gần, vòng tay ôm nàng. Ngay lúc Cố Lưu Tích cứng đờ người, thuận tay tóm lấy thanh kiếm của nàng, cười nhẹ nói: "Ta sẽ không làm ẩu, giúp ngươi giải quyết xong vấn đề này, chúng ta trở về ăn sáng nhé."
Hơi thở của nàng thanh ngát, tiếp cận lại gần, luồng khí ấm áp lướt nhẹ bên tai Cố Lưu Tích, làm nó đỏ hồng lên, lan xuống tận cổ. Lại thêm cặp lúm đồng tiền trên má, đôi ngươi quay vòng, Cố Lưu Tích muốn rụng tim luôn rồi. Tay cầm kiếm cũng buông lỏng ra, bị người nọ cầm đi mất.
Thấy Văn Mặc Huyền lùi ra, Cố Lưu Tích cắn cắn môi, lầm bầm nói: "Phải dùng tới cả chiêu câu dẫn luôn à?"
Thế mà Văn Mặc Huyền lại nghe thấy, nhịn không được "xì xì" cười khẽ một tiếng: "Thế mà gọi là câu dẫn ngươi rồi á? Tích nhi thật đúng là không có định lực rồi."
Cố Lưu Tích xấu hổ cực kỳ, giận dỗi nói: "Ngươi lo luyện kiếm đi."
Văn Mặc Huyền không trêu chọc nàng nữa, tập trung vung kiếm, loạt động tác hiện ra, làm Cố Lưu Tích xem đến trợn to mắt.
Văn Mặc Huyền không có nội lực, nên đây hoàn toàn là đơn thuần chiêu thức khoa tay múa chân. Nhưng thanh kiếm trong tay nàng, lại dường như cùng nàng hòa thành một thể, dù nàng muốn vung tới đâu, nó đều lập tức theo tới. Từng chiêu từng thức nước chảy mây trôi, không thấy nửa phần chậm chạp.
Bởi vì không có nội lực, kiếm chiêu của Văn Mặc Huyền cũng không nhanh như nàng. Nhưng nhìn những chiêu thức có vẻ nhẹ nhàng ấy, lại khiến Cố Lưu Tích cảm thấy thêm một phần sẽ nhiều, ít một phần sẽ thiếu. Nó luôn có thể đạt tới vị trí thích hợp ở thời điểm thích hợp.
Mà lúc này, Văn Mặc Huyền càng làm cho nàng kinh diễm hơn. Một người luôn mang vẻ ấm áp khi sử dụng loại hung khí như kiếm kia, vẫn không thấy sự sắc bén, mà toàn bộ trạng thái hoàn toàn khác với ngày thường. Cặp mắt kia ẩn chứa luồng sáng âm u, từng động tác đều toát vẻ xuất trần. Bộ Tam Thanh kiếm pháp này được nàng thỉ triển thiếu đi ba phần hoa lệ, lại thêm bảy phần trang nhã nội liễm, giống như một khối ngọc cổ, thu hết hào quang phù phiếm, lắng đọng phồn hoa của tháng năm.
Chỉ mới xem Cố Lưu Tích tung chiêu chưa đến hai lần, nàng đã có thể luyện lại một lần từ đầu tới cuối không hề sai sót, đến chỗ Cố Lưu Tích còn gượng gạo, nàng hô lên: "Tích nhi, nhìn này."
Chỗ này vốn là vung kiếm đâm thẳng, kiếm thế thẳng tiến không lùi. Mà đối mặt với một người có nội công thâm hậu, tốc độ cũng không thua kém, thì hoàn toàn có thể đánh ra. Sau đó kiếm đi mà thế không ngừng, lồng ngực hở rộng ra, bởi vậy Cố Lưu Tích sửa nó lại, rồi phát hiện cũng không trôi chảy.
Mắt thấy Văn Mặc Huyền đâm kiếm ra, dưới chân lại theo sát, giẫm bước theo Cửu Cung bộ(*). Thân thể vừa di chuyển, nhưng kiếm vẫn rất vững vàng, sau đó người ngả ra sau, kiếm cũng vậy thuận thế nghiêng đánh xuống dưới. Ngay sau đó mũi kiếm chỉa xuống đất, mượn lực chuyển đến phía sau lưng, tung một chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh. Toàn bộ quá trình không hề tạo cảm giác ngưng trệ, thậm chí còn bất ngờ chặn kín đường lui của đối phương.
Cơ mà lúc này Cố Lưu Tích cũng bất chấp kinh ngạc, phóng thẳng tới ngăn Văn Mặc Huyền lại. Mấy chiêu này đối với người có nội lực đã không đơn giản, huống chi là người luôn yếu ớt như nàng ấy. Nghe thấy người trong ngực thở hơi gấp, trên người hình như ra rất nhiều mồ hôi, Cố Lưu Tích lập tức hối hận. Giật kiếm trong tay nàng vứt sang một bên, trực tiếp ôm người trở về phòng.
Văn Mặc Huyền nhìn khuôn mặt nàng hơi âm trầm, có chút ngạc nhiên, há hốc mồm muốn nói gì đó, lại bị nàng cắt ngang: "Không được nói gì hết, nghỉ ngơi."
Sau đó, có một luồng khí ấm áp tràn vào từ sau lưng, thân thể tưởng như không còn chút sức lực nào bỗng thư thái hơn nhiều. Văn Mặc Huyền mềm nhũn dựa vào người Cố Lưu Tích. Trên mặt là vẻ thoải mái dễ chịu, nhưng lại trầm mặc không nói.
Cố Lưu Tích vốn đang giận mình, không nên để nàng đi thử, giờ thì mệt rồi, nếu có bề gì, chắc nàng hối hận chết mất. Nhưng nhìn thấy người trong lòng gục đầu khó chịu không lên tiếng, nhớ sực ra hình như vừa rồi mình có hơi nóng nảy, lập tức rối rắm. Loay hoay cả đỗi mới thấp thỏm nói: "Mặc Huyền, ngươi thấy thế nào rồi?"
Văn Mặc Huyền ngập ngừng một chút, chậm rãi thốt ra một chữ: "Đau "
Mặt mũi Cố Lưu Tích trắng bệch, vội vàng lui nội lực, quay người nàng lại, kiểm tra từ trên xuống dưới: "Chỗ nào? Đau ở chỗ nào?"
Văn Mặc Huyền liếc nàng một cái, nâng tay phải đến trước mặt nàng, ra hiệu cho nàng xem.
Cố Lưu Tích nhìn rồi, sắc mặt lập tức từ trắng chuyển hồng, trong mắt tràn đầy áy náy. Nắm tay nàng nhẹ nhàng xoa xoa: "Ta... xin lỗi, là ta không tốt. Vốn là vì giúp ta, hại ngươi bị mệt, ta còn hung dữ với ngươi."
Trên bàn tay trắng nõn của nàng hiện lên dấu đỏ chói mắt, chắc là khi nãy Cố Lưu Tích nóng vội giật kiếm ra đã để lại. Mà thật ra nào có đau đớn gì, chẳng qua da thịt Văn Mặc Huyền non mềm, với lại do vấn đề thể chất, nên rất dễ đỏ lên.
Văn Mặc Huyền trở tay nắm ngón tay của nàng, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó ngẩng đầu thở dài: "Ngốc cô nương của ta ơi, không nhìn ra là ta cố ý sao. Đây là yêu cầu của ta, liên quan gì tới ngươi đâu. Còn nữa, ta cũng không hy vọng ngươi cứ cẩn thận từng li từng tí với ta như thế."
Cố Lưu Tích muốn phản bác, lại bị Văn Mặc Huyền ngăn lại: "Ta hiểu. Sức khỏe của ta làm ngươi lo sợ nhiều, mỗi ngày lo lắng e sợ ta sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu cứ thế thì mệt mỏi lắm, ngươi vất vả, ta cũng đau lòng. Thật sự ta không có vô dụng như vậy đâu. Ta có ngã đập đàu hay va phải gì đó thì cũng không mất mạng đâu. Chỉ cần không phải quá sức mệt nhọc, thì cùng lắm ta cũng chỉ thở nhanh hơn ngươi một chút thôi, không sao hết. Trước đây, một năm ta phát bệnh mấy lần, lần nào cũng khiến mấy người Nhược Quân như bị giày vò, e sợ ta không gắng gượng được. Mà ngươi xem, ta vẫn còn sống tốt đấy thôi. Cho dù là đêm đó khi gặp ngươi, ta thật sự cảm thấy ta sắp xong rồi, nhưng vẫn được ngươi cứu về mà..."
Nhận thấy cơ thể Cố Lưu Tích căng cứng, Văn Mặc Huyền vỗ vỗ tay của nàng, tiếp tục nói: "Cũng có người có tình trạng giống ta, ngoài những người được Thất Diệp Lưu Ly cứu, không ai sống quá một năm. Nhưng ta lại sống được những mười năm, nghĩ chắc là Diêm vương gia cũng không thích ta, lần nào cũng không chịu nhận ta. Cho nên, Tích nhi, đừng có khẩn trương vì ta như vậy. Mỗi ngày vui vẻ ở bên ta là được rồi. Ta cũng đáp ứng ngươi, cho dù là vì ngươi, ta cũng sẽ cố gắng chăm sóc tốt chính mình, khỏe mạnh sống sót, được chưa?"
Cố Lưu Tích mím môi, sóng mũi cay cay. Văn Mặc Huyền vẫn luôn như vậy, luôn có thể nắm bắt được tâm tình của nàng. Dù lúc ấy không nói, nhưng sau đó sẽ dùng trăm phương ngàn kế để trấn an nàng. Dù là hữu ý hay vô ý, nàng ấy đều cố gắng chăm lo cho nàng đủ bề.
Cố Lưu Tích hít mũi một cái, nhẹ nhàng ôm nàng: "Được, biết nói thế là tốt rồi. Ta sẽ lo bậy nữa. Ngươi nhất định cũng phải khỏe mạnh đó." Nhưng làm sao nàng có thể không khẩn trương đây. Kiếp này, nếu Văn Mặc Huyền thật có gì không hay xảy ra, đối với nàng mà nói, tuyệt đối là một ác mộng không cách nào tưởng tượng.
Hai người ngồi đó vuốt ve an ủi nhau chốc lát, sau đó ngồi dậy đi đến Mặc viên.
Bởi vì sắp tới Trung thu, mấy ngày nay trên đường phố Tô Châu đều rất là náo nhiệt. Đặc biệt là bánh ngọt bánh nướng cũng bắt đầu được bày bán khắp nơi. Ngửi thấy hương thơm mùi bánh nướng, ngồi trong xe ngựa, Cố Lưu Tích có chút nhớ nhung sư phụ sư tỷ rồi.
Văn Mặc Huyền thấy thần sắc của nàng không yên, nói khẽ: "Đang suy nghĩ gì đó?"
Cố Lưu Tích cúi thấp đầu: "Có chút nhớ sư phụ và mọi người. Nếu là ngày xưa còn ở đất Thục, lúc này sư tỷ cùng... Nhị
'Cửu Cung bộ - 九宫步' hay còn gọi là 'Cửu Cung Bát Quái chưởng', 'Mặc Cửu Cung', 'Phi Cửu Cung': đi theo Cửu Cung đồ, vừa đi vừa biến hóa chưởng thế.
(Nguồn : baike)
-------
Editor có lời muốn nói: Các chủ cũng biết làm nũng~~ OvO
Tích nhi ngày càng có phong thái của Các chủ phu nhân rồi~~~ ^.^