---"Lúc này đành mượn ba tầng phòng vệ, để cho bọn họ tận trung với Lạc Hà lâu thôi."---
Tô Nhược Quân là người thông minh, đương nhiên sẽ không làm chuyện lỗ vốn. Nàng và Tiêu Mộng Cẩm ở chung được hơn một tháng, tuy không hiểu rõ hoàn toàn, nhưng cũng đã đại khái thăm dò được tính tình của nàng ta. Tuy bề ngoài có vẻ lạnh như băng, nhưng đáy lòng vẫn rất mềm mại, rất để ý nhân tình, không chịu thiếu nợ ai. Và vì thế, nàng chủ động giúp bọn Xích Nham. Có thể nhìn ra, đối với một sát thủ, kiểu tính tình đó cũng là hiếm thấy.
Sở dĩ Tô Nhược Quân chậm chạp không cho nàng ta thuốc giải, chỉ vì sợ nàng ta sẽ bỏ đi để tránh liên lụy đến các nàng khi bị Lạc Hà lâu đuổi giết. Nay Lạc Hà lâu không còn đáng lo, nàng ta ở lại cũng sẽ không phiền phức gì. Không có sự đồng ý của nàng, Tiêu Mộng Cẩm sẽ không đi, ít nhất trước khi trả nợ nhân tình, sẽ không đi.
Quả thật Tô Nhược Quân đoán khá đugs, Tiêu Mộng Cẩm ghét nhất là thiếu nợ ân tình. Theo nàng, ân tình so với thù hận càng khiến nàng khó xử hơn. Trong lòng nàng có hận, đã sớm ôm ý niệm ngọc nát đá tan, lúc trước đau khổ giãy giụa chỉ vì không muốn chết một cách uất ức thôi. Hôm nay nàng chỉ muốn trả nợ cho Tô Nhược Quân xong, rồi đi Lạc Hà lâu đòi mọi đau khổ nàng phải chịu.
Nhưng Tô Nhược Quân chưa bao giờ chủ động hỏi đến chuyện của Lạc Hà lâu với nàng. Chẳng những chữa thương cho nàng, ngăn cản sự đuổi giết của Lạc Hà lâu, giờ còn chăm sóc tận tình hơn, càng khiến nàng thêm bất an. Trầm mặc đè xuống tâm tình trong lòng, nàng mở miệng lần nữa: "Tô cô nương, từng nghe ngươi nói muốn khai chiến với Lạc Hà lâu. Đã như vậy, phản đồ như ta đương nhiên có chỗ hữu dụng. Tại sao ngươi không hỏi ta cái gì hết thế?"
Tô Nhược Quân gảy nhẹ ngón tay, móc mấy lọn tóc ra trước ngược, tùy ý xoay xoay, khẽ cười nói: "Vấn đề này, lúc trước ngươi hỏi ta rồi mà. Hơn nữa việc này chẳng lẽ không phải ta mới cần sốt sắng à, sao trông ngươi còn sốt ruột hơn ta thế?"
"Ta không thích nợ ai, ngươi và ta vốn là bèo nước gặp nhau, người không có nghĩa vụ giúp ta, ta cần trả ân cho ngươi đầy đủ."
Tô Nhược Quân nhìn nàng, từ tốn nói: "Lúc trước ta không hỏi ngươi, là vì thời cơ chưa tới, mà tình trạng của ngươi cũng không thích hợp. Còn nay, thật ra ta đã coi ngươi như bằng hữu rồi. Đối đãi với bằng hữu, ta không thích bắt buộc. Hơn nữa trước mắt ta cũng không cần quá nhiều tin tức của Lạc Hà lâu. Nếu ta gặp phiền phức, lại nhờ ngươi hỗ trợ cũng không muộn."
Tiêu Mộng Cẩm nhất thời ngơ ra. Nàng ấy coi mình như bằng hữu? Mắt khép hờ, nàng có chút tự giễu, nhàn nhạt mở miệng: "Ta không cần bằng hữu, cũng không muốn mang ơn, ngươi không cần băn khoăn những điều đó. Hơn nữa dù các ngươi có lợi hại thế nào, muốn pha tan ba tầng phòng vệ của Lạc Hà lâu, chỉ sợ cũng phải trả giá đại giới đấy. Mặc dù ta không thể phá nó, nhưng cũng khá quen thuộc với nó. Đây là địa đồ ba tầng phòng vệ ta vẽ, cơ quan nguy hiểm trong đó ta đều đánh dấu kỹ càng, thiệt giả chắc hẳn các ngươi có thể điều tra ra. Cho ngươi."
Tô Nhược Quân giấu ý cười, nhìn địa đồ được đánh dấu mực đỏ rõ ràng, trong mắt có chút phiền muộn, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ dịu dàng. Nàng cầm lấy địa đồ, lướt qua vài lần. Sau đó bàn tay trắng nõn nâng lên, ngay trước mặt Tiêu Mộng Cẩm, xé tan tấm địa đồ, nhẹ nhàng ném ra ngoài.
Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn tức giận của Tiêu Mộng Cẩm, nàng cười nhẹ, nói: "Thật sự là trùng hợp, ta lại là người rất thích người khác nợ ân tình của mình."
Mặt Tiêu Mộng Cẩm không có cảm xúc gì, nhìn, cười một tiếng, nói: "Nhất thời khí phách, lại đánh cược tính mạng của đồng đội, Tô đại phu thật quyết đoán."
Tô Nhược Quân lắc đầu: "Một vật chết, làm sao có thể so với một trong Tứ Sát, Phó đường chủ của Lạc Hà lâu đây? Chắc hẳn, bọn hắn cũng đồng ý với quyết định của ta. Về phần sinh tử, Mộng Cẩm nên hiểu rằng, là sát thủ, không có phân chia sinh tử."
Giữa hàng mày nhíu chặt của Tiêu Mộng Cẩm là nét phiền muộn âm trầm. Nàng không nói gì thêm nữa.
Tô Nhược Quân chớp mắt, thở dài trong lòng, lại trầm giọng nói: "Ngươi và ta cũng chung mục đích, tội gì muốn lẻ loi một mình bạt mạng. Ở lại, chuyện ngươi muốn làm sẽ nhanh làm được thôi."
Tiêu Mộng Cẩm dò xét nhìn nàng, đôi mắt gợn sóng. Người này thật khó nắm bắt. Khi tưởng chừng có thể kết luận con người nàng, nàng lại lập tức lật đổ ngay. Rõ ràng trông có vẻ thuần lương dịu dàng, nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến người ta đau đầu. Một khắc trước thì cho rằng nàng đang suy mưu tính kế, một khắc sau lại là người ta cảm thấy, nàng là đang suy nghĩ cho mình.
Tiêu Mộng Cẩm khá là bực bội, những vẫn chôn giấu những suy nghĩ đó đi. Nàng xem như đã hiểu, Tô Nhược Quân sẽ không hại nàng, những cũng không muốn thả nàng dễ dàng.
Tô Nhược Quân thấy Tiêu Mộng Cẩm nhắm mắt dưỡng thần không muốn nhiều lời nữa, cũng hiểu được thái độ của nàng, vì vậy cũng không dây dưa vấn đề đó nữa. TrTrong lòng thầm thở phào, rồi lại thấy bất đắc dĩ vì hành động của mình. Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại như thế. Có điều, dù sao nàng không mong người mình vất vả cứu được đi chịu chết lần nữa. Những ân oán này, tạm thời nàng gánh lấy vậy.
Một đường vượt qua gió mưa, trung tuần tháng chín, sau hai tháng rưỡi lộ trình, đoàn người cuối cùng tiến vào thành Đại Lý. Lúc này Đại Lý không có lạnh như ở Thục, thời tiết còn khá ấm áp. Cảnh sắc ở Đại Lý rất đẹp, bầu trời trong xanh, nắng ấm dịu dàng, khiến cả đoàn tiêu tan không ít mỏi mệt.
Xích Nham đã đưa tin có phân bộ ở Đại Lý từ trước. Vừa vào thành, liền có người đến chờ đón, dẫn mấy người Tô Nhược Quân đến một đình viện. Đình viện thanh tĩnh trang nhã, mang đậm sắc màu Đại Lý. Bởi vì được dụng tâm bố trí, nên khá hợp lòng người.
Mấy người Tô Nhược Quân sắp xếp xong, toàn bộ đều đi nghỉ ngơi. Tiêu Mộng Cẩm bị Tô Nhược Quân xếp vào trong nội viện của nàng, canh giữ ở một bên là Bích Thanh.
Tô Nhược Quân tắm gội xong xuôi, liền viết một danh sách thảo dược, căn dặn quản sự chuẩn bị thỏa đáng, lập tức ngồi dậy tới nội viện của Xích Nham.
Mấy người Xích Nham đang đàm luận tình hình của phân bộ Đại Lý với chủ sự thống lĩnh là Tiêu Việt. Thấy Tô Nhược Quân tới, hai người ngồi dậy chào. Tiêu Việt mặc bộ bạch sam gọn gàng, lễ độ nói: "Nhược Quân cô nương một đường mệt nhọc, ta bận rộn với Xích đường chủ, chưa kịp thăm hỏi cô nương, là Tiêu Việt thất lễ."
Tô Nhược Quân lắc đầu: "Đều là huynh đệ nhà mình, không cần chú trọng những lễ nghi ấy. Hơn nữa mấy năm nay Tiêu thống lĩnh xử lý công việc của phân bộ Đại Lý vất vả, công lao càng lớn. Còn bận rộn tìm tin tức của Thất Diệp Lưu Ly , Nhược Quân vô cùng cảm kích."
Tiêu Việt có chút xấu hổ: "Tiêu Việt hổ thẹn. Nhiều năm như vậy cũng không thể tìm được Thất Diệp Lưu Ly. Lần này tuy có manh mối, lại không biết thật giả thế nào, còn phải làm phiền Nhược Quân cô nương trèo non lội suối, đến đây kiểm chứng."
Tô Nhược Quân khoát tay: "Đọc trong thư không hiểu rõ lắm, Tiêu thống lĩnh có thể kể tỉ mỉ cho ta, manh mối này như thế nào không."
Tiêu Việt khẽ cau mày, cẩn thận tường thuật lại những chuyện đã qua với Tô Nhược Quân.
Tô Nhược Quân nghe xong, nhíu mày: "Nói cách khác, hắn gặp được vật đó ở Thương Sơn?"
"Đúng vậy. Chẳng qua hắn vốn bị đàn sói đẩy vào đoạn cốc kia, giãy giụa trong thất kinh mấy ngày, mới may mắn thoát được ra Thương Sơn, căn bản không nhớ rõ vị trí được. Chỉ vì hắn gặp được thứ cỏ cây tuyệt mỹ thần kỳ trong khốn cảnh, nên mới khắc sâu trong trí nhớ. Mấy ngày nay chúng ta đã dựa theo hồi ức của hắn, phái một số nhóm người tiến vào Thương Sơn. Dù chưa tìm được đoạn cốc kia, nhưng có thể kết luận rằng nó ở phía đông năm Thương Sơn, ở khoảng lưng chừng núi. Có điều, thời điểm này, nơi đó tràn ngập chướng khí, có rất nhiều độc trùng, không thể may mắn như lúc hắn xâm nhập. Đã tổn hại nhiều huynh đệ, ta cũng chỉ có thể nói nhiêu đó với Nhược Quân cô nương thôi."
(*): sơn cốc không có lối ra