-----"Bọn họ may mắn sống sót trong đống bùn đất đá hỗn loạn, nhưng bọn họ đều hiểu, kế tiếp, mới thật sự là bắt đầu!"-----
Lại nói sau khi Mặc Ảnh và Mộc Thâm bị vứt ra, mắt thấy toàn bộ vùng núi trước mặt lật úp trở mình, mấy người Cố Lưu Tích đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu, nhất thời lạnh cả người.
Bọn hắn đều muốn chạy tới, lại bị ngăn cản không cách nào di chuyển. Đợi đến lúc cơn chấn động dừng lại, hết thảy trở lại bình thường, chỉ nhìn thấy một mảnh hỗn độn. Mảnh đất nhỏ kia như là bị lật tung lên, bùn đất cát đá toàn bộ đều bị chôn vùi!
Hai người bọn họ vọt qua, muốn tìm xem có lối đi xuống hay không, lại phát hiện cửa động đóng chặt kín bưng. Mặc Ảnh vô cùng lo lắng, la lớn: "Lưu Tích cô nương! Liễu cô nương!"
Nhưng ngoài tiếng vọng trống rỗng, nào có tiếng đáp lại.
Một lát sau, một loạt tiếng lộp cộp vang lên, một nam tử áo xám đầy bụi đất bò ra khỏi đống đổ nát.
Thần sắc Mặc Ảnh lạnh lẽo, người nọ chính là một trong hai huynh đệ sinh đôi kia!
Mặt mũi kẻ đó cực kỳ âm trầm, lau mặt xong thì cúi người gõ gõ bốn phía trên mặt đất, sau đó lập tức như lên cơn giận dữ chưởng mấy cái xuống đất, làm mặt đất vỡ ra mấy khe nứt.
Mặc Ảnh cùng Mộc Thâm có chút cảnh giác mà nhìn hắn, người nọ cũng không chịu thua, cất giọng lạnh lùng nói: "Hôm nay nếu không có các ngươi, sao chúng ta lại bị tiểu nhân kia tính kế? Đã như vậy, trước tiên, cứ chôn cùng đại ca ta đi..."
Bên này, sau khi Cố Lưu Tích kéo Nhiễm Thanh Ảnh cùng té xuống, chỉ cảm thấy phía dưới hình như là cái hang không đáy, trong khi giãy dụa, cùng rơi xuống còn có vô số đất đá. Nàng thả lỏng thân thể, tập trung tinh thần nghe động tĩnh xung quanh, gắng sức hất ra đất đá rơi quanh người. Sau đó không lâu, trong loạt tiếng động hỗn loạn, nhận ra được một vài tiếng vang của vật thực sự chạm đất.
Nàng không biết mấy người Liễu Tử Nhứ có trốn được hay không, lúc này vận khí nhanh chóng truyền âm ra xa: "Sắp đến đáy!"
Cả đám người đang rơi xuống muốn chóng mặt nghe thấy lời ấy, lập tức đề khí, tìm kiếm điểm mượn lực để làm chậm lại tốc độ rơi xuống. Sau đó mấy tiếng rên đau lần lượt truyền tới, mọi người lần lượt rơi xuống đất.
Cố Lưu Tích am hiểu khinh công nhất lại bật lên cao mượn lực, nên khi mấy người khác rơi xuống trong chật vật, còn nàng thì khá ổn định. Khi vừa chạm đất, nàng liền dựa vào trực giác, nghiêng người lăn về hướng đông!
Mấy người khác cũng phản ứng nhanh, dù cho rơi không đẹp, cũng cố nén nhanh chóng lăn sang chỗ khác, bằng không thì sợ là sẽ bị chôn sống mất!
Cố Lưu Tích né tránh đống đất đá rơi xuống, gấp giọng hô: "Sư tỷ, Tô Thanh!" Nàng không biết bọn họ có ở đây không, nhưng nếu bọn họ cũng không trốn được, ít nhất ba người phải cùng một chỗ!
Lúc Tô Thanh rơi xuống liền kéo Liễu Tử Nhứ lại, hai người vẫn luôn ở cạnh nhau, lúc này nghe thấy tiếng Cố Lưu Tích, thì lập tức cố gắng lại gần.
Mà bọn Mộ Cẩm lúc này cũng rối tung rối mù, tuy thế cũng nghĩ đến chuyện phải tụ họp trước, nên đều đi qua theo.
Cố Lưu Tích một vừa hô, vừa nhanh chóng quét mắt. Mượn nhãn lực dần dần phát hiện nơi này là một lối đi hẹp dài, mà nơi bọn họ rơi xuống là một thông đạo nối liền với cửa ra vào ngăn cách thế giới bên ngoài.
Hiện tại mệt nhất chính là, không chỉ có cái cửa ra này bị vô số bùn đất chôn vùi, mà lối đi này cũng bắt đầu sụp xuống. Có lẽ không đến một lát, bọn họ đều sẽ bị lấp luôn!
Trong lúc khẩn trương, Cố Lưu Tích phát hiện ở phía xa xa chếch chếch lối đi này có một cửa động tối đen. Cũng bất chấp địch ta, nàng lại hô lên: "Nơi này có một cửa động!"
Mấy người ở đây đều muốn tìm đường sống, cũng hiểu được nếu không nghĩ cách thì chỉ có nước an nghỉ dưới lồng đất thôi, nên không quản là ai nói, đều nhanh chóng vọt qua.
Đứng gần Cố Lưu Tích nhất, tất nhiên là Nhiễm Thanh Ảnh bị nàng túm xuống. Nàng ta vừa lồm cồm bò dậy, liền bị Cố Lưu Tích một tay kéo đi tiếp. Nguyên nhân rất đơn giản, nàng không có thời gian tranh chấp nữa, cửa động chỉ có thể qua một người, nếu đều ở lại thì không thể nghi ngờ là sẽ chặt đứt đường sống của người phía sau!
Lập tức lại tới một người nữa, thân thể cao lớn, là Quan Trác Sơn, Cố Lưu Tích cũng để hắn đi qua, còn mình thì luôn canh cửa động, đá văng mấy tảng đá lớn rơi xuống, để tránh chặn cửa động.
Thẳng đến khi một giọng nói lo lắng truyền tới: "Lưu Tích!"
Mặt Cố Lưu Tích mới lộ ra ý vui vẻ, kéo người tới lại, phát hiện phía sau là Tô Thanh, vội trầm giọng lên tiếng: "Đi mau!"
Ba người theo thứ tự tiến vào cửa động, bởi vì thời gian gấp rút, cũng không có phòng bị gì. Không ngờ cửa động này lại là một lối đi hình tròn, hơn nữa không biết đã bôi cái gì, rất trơn, làm ba người bị trượt xuống, rơi đến cháng váng đầu hoa mắt.
Tô Thanh là thê thảm nhất, vốn dĩ Liễu Tử Nhứ ở phía dưới cùng, nhưng một khắc cuối, hắn đã tự tay nắm Liễu Tử Nhứ lại một chút, làm đệm thịt cho nàng. Ngay sau đó Cố Lưu Tích lại tuột xuống, thiếu chút nữa là không thở nổi luôn rồi.
Cố Lưu Tích vừa rơi xuống đất, phát hiện mình đè Liễu Tử Nhứ, nhanh chóng bật người dậy, kéo Liễu Tử Nhứ dậy theo. Bên tai nghe thấy cửa động truyền đến động tĩnh, lại nhấc chân đá Tô Thanh không thể động đậy qua một bên, động tác không chút dây dưa dài dòng.
Nhiễm Thanh Ảnh cùng Quan Trác Sơn lăn qua một bên, nhìn thấy thế thì con ngươi trợn trắng rồi lên, phản ứng này cũng quá nhanh rồi!
Hầu như cùng lúc đó, một tiếng vang nặng nề vọng lại, tiếp theo là một tiếng hự nhẹ, lại có hai người ngã xuống.
Nhiễm Thanh Ảnh miễn cưỡng có chút sức lực, vung cây roi bên hông ra cuốn lấy Mộ Cẩm đang té ở trên tới, tiếp theo Mạnh Ly một thân hắc y lộn cổ xuống, đè Lãng Đồ phía dưới đến muốn lòi cả mắt.
Cố Lưu Tích cùng Liễu Tử Nhứ tựa ở một bên, lúc thấy Mạnh Ly lăn xuống, đều có chút nhẹ nhàng thở ra. Vô luận như thế nào, các nàng cũng từng là đồng môn, hắn không sao tất nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
Người xuống cuối cùng là Sử Tiến, hắn không có lăn hay té xuống như mấy người trước, mà là nhảy xuống từ cửa động luôn.
Cố Lưu Tích nhìn đao trong tay hắn thì hiểu rõ, hắn là mượn đao giữ thăng bằng.
Mọi người xuống tới nơi cũng không có lên tiếng, chỉ đứng thở hổn hển, nhìn chằm chằm cửa động. Không lâu sau, một ít bùn đất bắt đầu rơi xuống từ cửa động, chất đống bên dưới, nhưng không có động tĩnh gì khác.
Mấy người đều hiểu được, những người còn lại nếu không thể trốn, chính là đã bị chôn vùi rồi.
Cố Lưu Tích quét mắt, ngoài nàng, Nhiễm Thanh Ảnh, Liễu Tử Nhứ, còn lại sáu người đều bị thương.
Trên đầu Sử Tiến đều máu, có lẽ là bị đá nện trúng làm bị thương. Tô Thanh, Lãng Đồ nhổ ra vài ngụm máu, chắc là bị nội thương. Mấy người còn lại đều bị thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm.
Tim Cố Lưu Tích đập hơi nhanh, chín người dưới này, trừ Mạnh Ly, bên các nàng chỉ có ba người. Nếu Nhiễm Thanh Ảnh động sát tâm, sợ là chạy không được.
Lúc này, mấy người đều chậm lại. Mộ Cẩm thấy Nhiễm Thanh Ảnh ngồi ở đó, nôn nóng đến chịu không được. Nàng bước qua vài bước, kiểm tra thân thể cho Nhiễm Thanh Ảnh, đỏ mắt nói: "Chủ tử, sao người cũng không thể trốn được chứ, rõ ràng ta cùng Sử đàn chủ đã đẩy người ra ngoài rồi mà!"
Nhiễm Thanh Ảnh không nói, chẳng qua chỉ tỏ ý thân thể mình không sao, rồi đánh mắt lườm Cố Lưu Tích.
Dòng suy nghĩ của Cố Lưu Tích nhanh chuyển, ngước mắt đối mặt với nàng ta, trong mắt toàn là áy náy và ảo não, khóe mắt hơi ửng đỏ, cắn cắn môi, rồi lại có vẻ chán nản mà cúi đầu.
Nhiễm Thanh Ảnh thấy điệu bộ nàng như vậy, hơi sững sờ, nhớ đến khi nãy nàng kéo mình xuống theo đã quyết đoán cỡ nào, trong mắt xẹt qua tia tiếu ý, lập tức nói: "Khi đó nguy hiểm quá, bị đống đá nát kia chắn qua chắn lại mới rơi xuống. Nhưng giờ đã không có chuyện gì rồi."
Cố Lưu Tích nghe nàng nói xong, ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Mắt khép hờ, ánh mắt nàng toàn là sự lạnh nhạt. Loại người như Nhiễm Thanh Ảnh quá mức tự phụ, lại thích suy tính ý nghĩ của người khác, nàng cũng không cần nhiều lời, chỉ cần ám chỉ một chút, còn lại để nàng ta đi đoán, hiệu quả rất tốt.
Mộ Cẩm nhìn chằm chằm mấy người Cố Lưu Tích, căm hận nói: "Chủ tử, nếu không phải do bọn hắn, chúng ta làm sao lại bị Hà lão tam kia hại thành như vậy! Hơn nữa bọn hắn lén lén lút lút theo dõi chúng ta, tất nhiên là có mưu đồ làm loạn. Nếu giữ lại bọn hắn, hậu hoạn