-----"Từ trên là một nữ tử thân thể gầy yếu, chậm rãi đi xuống."-----
Cố Lưu Tích hôn mê bất tỉnh, Liễu Tử Nhứ gấp đến rơi nước mắt: "Lưu Tích, Lưu Tích, muội đừng làm tỷ sợ, muổi tỉnh lại đi."
Mạnh Ly, Nhiễm Thanh Ảnh cùng Quan Trác Sơn cũng vây tới, Nhiễm Thanh Ảnh nhíu nhíu mày: "Chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi không phải còn tốt lắm sao?"
Mạnh Ly cẩn thận kiểm tra Cố Lưu Tích, đôi mắt lập tức co lại. Tay hắn hơi run, mò về phía vai phải của Cố Lưu Tích, trên áo chỗ đó, có một lỗ nhỏ.
Hắn run giọng nói: "Sư tỷ, tỷ... Tỷ nhìn thử xem bên phải người Lưu Tích có phải có đường vân màu đỏ hay không."
Nói xong hắn và Quan Trác Sơn liền quay đầu, trầm mặc chờ đợi.
Liễu Tử Nhứ cũng mang vẻ mặt không thể tin được, nàng cẩn thận xốc vạt áo của Cố Lưu Tích lên, trên làn da trắng nõn chỗ xương quai xanh kia, lan tràn đường vân màu đỏ máu làm cho người khiếp sợ.
Nhiễm Thanh Ảnh cũng thoáng nhìn qua, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Nàng... Nàng trúng cổ? Làm sao lại như vậy?"
Liễu Tử Nhứ càng như sụp đổ: "Không, nàng còn khỏe lắm, chỉ là ngất xỉu thôi. Làm sao lại bị trúng cổ, sao có thể như vậy được?!"
Mạnh Ly cắn răng, trong mắt cuối cùng hiện lên một chút hối hận. Hắn không nên, không nên vì báo thù mà kéo nàng và sư tỷ vào.
Lúc này Liễu Tử Nhứ đã khóc không thành tiếng: "Là lỗi của ta, ta không nên tới đây. Nếu không phải do ta, Lưu Tích sẽ không tới đây, Tô Thanh cũng sẽ không tới đây... Bọn họ, bọn họ cũng sẽ không gặp phải những thứ kinh khủng này. Đều do ta không tốt! Tại sao lại là nàng, đây hết thảy nên đều oán ta, tại sao không trút hết lên người ta."
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn thế cũng nhắm chặt mắt, trong lòng cũng rất chua xót. Nàng đã thấy nhiều trận sinh tử, cũng sẽ không vì một người chết đi mà rung động. Dù cho Lãng Đồ cùng Sử Tiến ra đi, làm cho nàng có chút tiếc hận bóp cổ tay, thế nhưng chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng nghĩ đến người trước mặt đây, có lẽ vĩnh viễn sẽ không mở mắt ra nữa, trong lòng nàng có chút đau nhức.
Mộ Cẩm ở một bên nhìn Cố Lưu Tích hôn mê bất tỉnh, nhỏ giọng nói: "Nàng nhiễm huyết tuyến cổ, nếu để tùy nàng như thế, sau khi nàng mất, nàng tất sẽ thành cổ nguyên. Chủ tử, chúng ta..."
Hai mắt Liễu Tử Nhứ đỏ thẫm, hung hăng trừng Mộ Cẩm: "Nàng còn sống! Nếu như ngươi dám động đến nàng, ta dù có liều mạng, cũng sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của trùng độc kia!"
Mặt mày Mộ Cẩm trầm xuống, quanh người tràn ra vài tia sát khí. Nhiễm Thanh Ảnh nhíu mày, quay sang nhìn Mộ Cẩm, trong mắt có chút ý cảnh cáo. Mộ Cẩm chợt thấy hụt hẫng, lập tức trầm mặc không nói.
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn Cố Lưu Tích, nhỏ giọng nói: "Các ngươi không có phát hiện, bệnh trạng của nàng không giống với những người nhiếm huyết tuyến cổ kia sao?"
Mạnh Ly dừng một chút, trong mắt hiện sắc vui mừng: "Quả thật là vậy, Tô Thanh trúng huyết tuyến cổ, sau một lát liền đau khổ chết đi, nhưng Lưu Tích chỉ là hôn mê bất tỉnh, đã qua lâu như vậy, nàng còn sống!"
Liễu Tử Nhứ như bắt được cọng cỏ cứu mạng: "Vậy có phải Lưu Tích cũng không trúng độc, nàng không cũng có sao đúng không?"
Nhiễm Thanh Ảnh nhìn Mộ Cẩm, rồi nói: "Mộ Cẩm, xưa nay ngươi tinh thông những độc vật này, ngươi tới xem cho nàng thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Trong lòng Mộ Cẩm thấy khó chịu, cũng hiểu nhìn thử theo ý của Nhiễm Thanh Ảnh là gì, nhỏ giọng nói: "Dạ."
Nàng cúi người xuống, bắt mạch cho Cố Lưu Tích, một lúc lâu sau, trên mặt hiện vẻ rất kinh ngạc, lại nhìn huyết văn trên người Cố Lưu Tích một chút, cuối cùng cau mày nói: "Thật sự là nàng trúng huyết tuyến cổ. Chẳng qua ..."
"Chẳng qua làm sao?" Nhiễm Thanh Ảnh liền vội vàng hỏi.
"Chẳng qua hình như nàng đã ăn được linh dược gì rồi. Mạch của nàng dù yếu, nhưng vẫn còn đường sống. Sau khi huyết tuyến cổ đi vào máu thịt, trước tiên sẽ xâm nhập tâm mạch, khiến người bị hại đau đến tử vong, sau đó mới hút khô khí huyết. Nhưng huyết tuyến cổ này lại bị ngăn bên ngoài tâm mạch của nàng. Những cổ trùng kia cũng chưa kịp vào tim, cho nên nàng còn sống."
Nói xong, Mộ Cẩm dùng vẻ phức tạp mà nhìn Cố Lưu Tích. Huyết tuyến cổ lợi hại như thế, loại thuốc bình thường căn bản không dùng được. Rốt cuộc nàng ta đã dùng thứ thuốc gì, mới có thể ngăn chặn huyết tuyến cổ chứ.
Trên mặt Liễu Tử Nhứ lần nữa xuất hiện một chút hy vọng, đôi mắt cũng có thần thái hơi, ngay cả Nhiễm Thanh Ảnh cũng có tia vui sướng. Mộ Cẩm thấy bộ dạng của bọn họ như vậy, lập tức lắc đầu, khẽ nói: "Dù vậy, huyết tuyến cổ này vẫn ở trong cơ thể nàng, tuy có thuốc che chở, nhưng trùng độc xâm nhập tâm mạch, cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi."
Lời này của nàng giống như một chậu nước lạnh, trút thẳng lên đầu mấy người ở đó, khiến bọn họ đều chán nản cực kỳ.
Liễu Tử Nhứ nghẹn ngào nói: "Nàng có thể cầm cự mấy ngày?"
Mộ Cẩm cau mày, trầm giọng nói: "Theo động tĩnh của huyết tuyến cổ, tối đa bảy ngày, thậm chí ngắn hơn."
Liễu Tử Nhứ đứng lên đỡ Cố Lưu Tích, cắn răng nói: "Ta mang nàng đi ra ngoài, tìm người cứu nàng."
Liễu Tử Nhứ biết rõ thuốc này là Tô Thanh cho Cố Lưu Tích, chắc hẳn đó cũng là ý của Văn Mặc Huyền. Nàng đã có thuốc lợi hại như vậy, còn quan tâm Cố Lưu Tích, chỉ cần các nàng đi ra người, Văn Mặc Huyền nhất định sẽ cứu nàng!
Mộ Cẩm cười một tiếng: "Nhưng đương thời, còn không có ai dám nói mình có thể giải được huyết tuyến cổ, ngay cả độc y thánh thủ Bạch Chỉ khá nổi danh, cũng chưa chắc giải được. Nếu là Dược vương Cung Minh đang mai danh ẩn tích kia đến ra tay, nói không chừng còn có chút khả năng."
Liễu Tử Nhứ lạnh lùng nhìn nàng: "Đa tạ Mộ cô nương nhắc nhở, những thứ khác cũng không phiền cô nương quan tâm."
Nhiễm Thanh Ảnh đứng lên, lạnh giọng nói: "Mộ Cẩm, đừng lắm lời. Chúng ta tổn thất quá nhiều rồi, tranh thủ thời gian tìm kiếm cửa ra, rời khỏi nơi này thôi."
Mạnh Ly đi đến bên người Liễu Tử Nhứ, nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, để cho để cõng Lưu Tích đi."
Liễu Tử Nhứ đã oán lại càng thêm hận mà nhìn hắn: "Cũng không phiền đến Mạnh công tử đâu. Nàng là sư muội của ta, giao cho người khác, ta lo lắng."
Mạnh Ly định giơ tay ra thì đột nhiên cứng đờ, nhìn Liễu Tử Nhứ bỏ đi mất, trong lòng đắng chát vô cùng, sau đó chán nản dằn xuống. Quan Trác Sơn ở bên nâng khuỷu tay đập đập bờ vai hắn, đè thấp giọng nói: "Mạnh huynh đệ, sư tỷ ngươi chẳng qua là đau lòng quá thôi, đừng suy nghĩ nhiều. Mà việc này ta cũng có sai, là ta làm trái đạo nghĩa, kéo sư tỷ ngươi tới đây."
Mạnh Ly lắc đầu: "Là lỗi của ta, đi thôi." Hắn tranh thủ đi theo sau, nhắm mắt theo đuôi mà trông coi hai người Liễu Tử Nhứ.
Thời gian chưa bao giờ vì ai mà dừng lại, đợi đến lúc Văn Mặc Huyền phong trần mệt mỏi đi đến Việt Châu, đã là sáu ngày sau rồi. Nàng đã nửa tháng chưa gặp Cố Lưu Tích rồi, mà người nàng tâm tâm niệm niệm, đã vào trong mộ sinh tử không biết những bảy ngày rồi!
Bên cạnh đó, trên Ấn Sơn Việt Châu đang là một tràng giương cung bạt kiếm. Mặc Ảnh cùng Viên An lạnh lùng nhìn nam tử trước mặt, không hề nào né tránh.
Nam tử mặc áo bào vân văn tố sắc, thần sắc âm trầm: "Mặc dù không biết các vị là bằng hữu nơi nào, nhưng hy vọng các vị rời khỏi Ấn Sơn, chớ làm chậm trễ chuyện quan trọng của chúng ta."
Mặt mày Mặc Ảnh càng thêm lạnh lẽo: "Các hạ chẳng lẽ nghe không hiểu tiếng người ư ? Vài vị bằng hữu thân thiết của tại hạ bị chôn dưới này, không tìm được người, nhất định sẽ không rời khỏi."
Viên An hiển lộ nụ cười: "Chắc hẳn mục đích của các hạ cũng là như thế, thật sự