-----"Nàng nhìn xuống người đang cõng mình đây, trong lòng có chút rung động. Có lẽ sau này, nhiều thêm một người nữa cũng không tệ."-----
Cố Lưu Tích khóc hồi lâu, cuối cùng cũng áp chế được nỗi lòng đang cuồn cuộn. Nàng nắm ống tay áo, cẩn thận giúp Văn Mặc Huyền lau sạch những vệt nước mắt trên người nàng ấy, nhưng bọ dạng không hề có hơi thở của người trong ngực lại khiến nước mắt nàng không thể nào ngừng được.
Nàng đau khổ trong mộ một hồi, chịu đựng nỗi nhớ mong, ngay cả khi nằm một chỗ hôn mê vô thức, trong đầu vẫn chỉ lẩn quẩn hình bóng của Văn Mặc Huyền. Hôm nay cuối cùng nàng cũng thoát khỏi khốn cảnh vô vọng kia, tưởng rằng có thể thấy người mình tâm tâm niệm niệm, lại không ngờ tới sẽ gặp tình cảnh như thế này. Lúc không thấy nàng, bị nỗi tương tư quấn lấy thật không dễ chịu, nhưng khi nhìn thấy nàng toàn thân lạnh như băng mà nằm ở đây, cả trái tim như bị ném vào chảo dầu sôi, vừa bỏng rát vừa đau nhức!
Nàng cứ tưởng mình chỉ là rời xa một khoảng thời gian ngắn, rất nhanh liền có thể chạy về. Nàng thậm chí nghĩ rằng, lúc nàng trở về, Văn Mặc Huyền sẽ phản ứng thế nào?
Cố Lưu Tích nghĩ, người ấy luôn ôn hòa như gió xuân, dù cho vui sướng cỡ nào, cũng sẽ không bộc lộ quá nhiều, nhưng mà, đôi ngươi như mặc ngọc của nàng, nhất định sẽ đong đầy dịu dàng không thể hòa tan. Nàng ấy sẽ yên lặng ngồi nghe mình nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ khẽ cười, cố ý mang theo chút tâm tư xấu đến trêu chọc mình.
Nếu như mình bị thương, hàng mày đẹp đẽ của nàng sẽ nhăn lại, sắc mặt nhìn như thản nhiên đông lạnh, nhưng trong con ngươi lại đầy mềm mại thương tiếc. Mặc dù khiến người ta không nỡ khiến nàng như vậy, nhưng được đôi mắt ấy ngóng nhìn, lại có cảm giác thỏa mãn khó tả thành lời.
Có điều nàng vạn không thể ngờ, lúc gặp lại, nàng ấy sẽ yên tĩnh nằm một chỗ như thế, không động, không nói, không cười, không giận, tĩnh lặng đến mức khiến nàng ngạt thở!
Nàng không nghe được giọng nói thanh nhã của nàng ấy, không nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của nàng ấy, thậm chí không cảm nhận được hô hấp của nàng, không thể chạm đến nhịp tim yếu ớt của nàng. Thực tế như vậy, làm Cố Lưu Tích đau đớn tột cùng!
Ngón tay xoa khuôn mặt tái nhợt của Văn Mặc Huyền, nơi đầu ngón tay trừ xúc cảm lạnh lẽo, còn có góc cạnh rõ ràng kia, người này sao lại gầy nhiều như thế? Nhìn khuôn mặt gầy gõ của nàng, tay Cố Lưu Tích cũng run lên.
Ánh mắt nàng giằng co trên mặt Văn Mặc Huyền, nghẹn ngào hỏi: "Nàng... sao nàng lại phát bệnh vậy?"
Nét mặt nàng đầy vẻ chịu đựng và đau khổ, vì sao Văn Mặc Huyền phát bệnh, sao nàng không hiểu được? Lúc đi, tinh thần nàng ấy còn rất tốt, sức khỏe cũng không tệ, mà chỉ trong thời gian ngắn, liền bệnh nghiêm trọng như thế, nhất định không thoát khỏi liên quan tới nàng rồi. Nhưng dù đã biết rõ ràng nguyên nhân, nàng vẫn hỏi, chỉ là mang theo sự hành hạ bản thân đáng thương mà thôi.
Tử Hi có chút do dự, nhìn Cố Lưu Tích rồi nhỏ giọng nói: "Trước đó... chủ tử luôn vất vả với chuyện của Lạc Hà các, ưu tư quá nặng. Về sau lại một đường xốc nảy đi đến Việt Châu, còn chứng kiến Lưu Tích cô nương ..."
Tử Hi nói đến đây, thấy sắc mặt Cố Lưu Tích càng tái đi, vội ngừng miệng, không nói thêm lời nào nữa.
"Nàng ... bây giờ nàng thế nào? Quy tức hoàn không tổn hại gì tới thân thể nàng chứ?" Cố Lưu Tích cầm tay Văn Mặc Huyền, lo lắng hỏi.
Mặc Ảnh trầm giọng nói: "Bạch Chỉ tiền bối nói, cơ thể chủ tử quá yếu, quy tức hoàn này tuy có thể tạm thời bảo vệ tính mạng, nhưng mà với tình trạng của chủ tử hôm nay, sợ là sống không qua... Nửa tháng."
"Cái gì?!" Mặt Cố Lưu Tích trắng bệch: "Nửa tháng, nửa tháng đi đến Đại Lý! Làm sao tới kịp?!"
Mặc Ảnh vội mở miệng: "Chúng ta đã truyền thư cho Nhược Quân, chúng ta đồng thời chạy đi, có thể gặp mặt giữa đường. Chỉ cần chúng ta tăng tốc, có lẽ sẽ có cơ hội."
"Đúng rồi, đây là thuốc Bạch Chỉ tiền bối cho, nói là có thể giúp tình trạng của chủ tử khá hơn, có thể kiên trì lâu hơn chút ít. Cần dùng nội lực hòa tan dược lực, tẩm bổ kinh mạch."
Cố Lưu Tích tiếp nhận thuốc, nhẹ gật đầu, sau đó bình tĩnh nói: "Ta cho nàng uống thuốc trước, sau đó ta mang nàng chạy theo đường nhỏ, như vậy quá chậm."
Cố Lưu Tích vô cùng lo lắng, nàng cũng hiểu nay Văn Mặc Huyền phải nhanh chóng được chữa trị mới có khả năng khôi phục.
"Đúng vậy, chúng ta vốn định hành động như thế, trên đường đi sẽ có đệ tử tiếp ứng, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, nhất định sẽ tìm được Nhược Quân trong vòng nửa tháng!"
Bất đắc dĩ gật đầu, sau đó Cố Lưu Tích miễn cưỡng cười với Liễu Tử Nhứ đang trông có vẻ rất lo lắng, nói: "Sư tỷ, tỷ tạm thời về trước đi. Chúng ta ra ngoài lâu như vậy, sợ là sư phụ sẽ lo lắng. Muội không thể rời khỏi, trông tỷ cũng vẫn ổn, không cần đi theo chúng ta đâu."
Liễu Tử Nhứ lắc đầu: "Nha đầu ngốc, sao tỷ có thể yên tâm đi được chứ. Ta đã viết thư gửi về cho sư phụ, muội không cần lo lắng. Lần này... Là Mặc Huyền cứu chúng ta, không nhìn thấy nàng bình an, sư tỷ cũng không an tâm. Ta sẽ đi theo rồi cùng mọi người hội hợp sau, được không?"
Cố Lưu Tích cúi đầu nhìn Văn Mặc Huyền, nhẹ gật đầu.
Liễu Tử Nhứ ngập ngừng một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta hiểu muội thấy khó chịu, nhưng muội còn phải chăm Mặc Huyền nữa đó. Cho nên, đáp ứng sư tỷ, nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Nếu... nếu muội có bề gì, sợ là nàng sẽ khổ sở đấy."
"Sư tỷ, tỷ..." Cố Lưu Tích cực kỳ luống cuống mà nhìn nàng.
"Ta hiểu mà... Nàng rất tốt, cho nên người hiền có trời giúp, nàng nhất định sẽ không sao." Liễu Tử Nhứ vỗ vỗ bờ vai Cố Lưu Tích, thán một tiếng nói.
Đôi mắt Cố Lưu Tích đau xót, sau đó nghẹn ngào: "Dạ, cảm ơn sư tỷ."
Liễu Tử Nhứ xoa đầu nàng, ngồi dậy xuống xe.
Cố Lưu Tích đau lòng mà ngắm nhìn Văn Mặc Huyền, rồi đút thuốc vào miệng nàng. Chợt nghĩ giây lát, sau đó cúi đầu dán lên cánh môi lạnh lẽo của nàng, nhẹ nhàng đẩy thuốc vào sâu trong cổ họng của. Lại ôm nàng vào lòng, dùng nội lực hòa tan thuốc, giúp Văn Mặc Huyền nuốt xuống.
Nội lực từ tay nàng chậm rãi tản ra, cúi đầu cọ lên cái trán lành lạnh của Văn Mặc Huyền, lẩm bẩm nói: "Mặc Huyền, lần này ta nhất định sẽ ngoan ngoan nghe lời, sau này cũng sẽ ngoan ngoan mà. Cho nên, xin ngươi, đừng nuốt lời! Đừng rời khỏi ta, làm ơn đừng rời khỏi ta."
Lúc này ở Thương Sơn Đại Lý cách đó ngàn dặm, trên đỉnh núi tuyết trắng, từ xa nhìn lại, Thương Sơn nguy nga cao ngất phảng phất như đang đội cái mũ nhưng, một thân quần áo màu xanh lá, lẳng lặng đứng giữa mảnh đất tú lệ.
Thôn trang dưới chân Thương Sơn, khói bếp đã bốc lên lượn lờ, giữa khoảng trời xanh biếc bạt ngàn, nhàn nhã uốn lượn, phát họa nên khung cảnh vùng quê yên bình tĩnh lặng.
Tô Nhược Quân yên tĩnh ngồi trên ghế gỗ, nhìn qua những làn khói kia mà ngẩn người. Ánh mặt trời sáng rỡ hắt lên mặt nàng tăng thêm một tầng dịu dàng, lại không thể xua tan sự ảm đạm trong mắt nàng.
Đã sáu ngày trôi qua từ sau khi ra khỏi Thương Sơn, mà nàng cũng mới vừa tỉnh lại được ba ngày. Nhưng người trước đó còn canh giữ bên cạnh ở nàng, lại sớm không thấy bóng dáng, không để lại câu gì, thậm chí ngay cả tờ giấy cũng không có. Nàng nghĩ không ra, tại sao nàng ấy lại muốn đi... Rõ ràng... rõ ràng... Tô Nhược Quân vuốt môi, trong mắt đầy cay đắng bất đắc dĩ.
Ngày ấy, cả đoàn người gặp đàn sói, đám sói kia trông như đã đói bụng rất lâu, nhìn thấy thật nhiều mỹ vị, sự tham lam cùng khát máu trong mắt lộ rõ.
Thương Sơn Tuyết Lang, hung ác xảo trá, nhất là đàn sói đã đói cực, thì thế tấn công của chúng có thể khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật!
Đoàn của Tô Nhược Quân chỉ giằng co với bọn chúng được chốc lát. Con sói đầu đàn trầm thấp hú một tiếng, sau đó, cuộc chiến săn giết của chúng liền bắt đầu!
Mấy chục con sói, con nào con nấy liều mạng nhào tới, tốc độ kinh người, tứ chi cường tráng với sức bật cực tốt, cùng bộ nanh sắc lạnh, làm người ta hãi hùng khiếp vía!
Công phu của mấy người Xích Nham đều là số một số hai, thân là ảnh vệ, hắn và Tiêu Mộng Cẩm đều là kẻ đã bò ra từ trong đống xác chết, ra tay tàn nhẫn quả quyết, nhất là Tiêu Mộng Cẩm – một trong Tứ Sát, toàn thân sát khí kia, khiến đàn sói điên cuồng cũng có chút khiếp đảm.
Có điều sói vốn dã tính săn bắt trời sinh, trong lúc vội vã tấn công, những pha phối hợp giữa bọn chúng cực kỳ hoàn mỹ, hơn nữa còn thiện vận dụng chiến thuật.
Chúng thăm dò một phen, sau đó nhanh chóng xác định được mục tiêu. Tất nhiên, Tô Nhược Quân - người trông có vẻ hành động bất tiện, lại khá nhu nhược, đã thành đối tượng săn giết chủ yếu!
Nhưng dù sao sói cuối cùng vẫn là soi, hôm nay