-----"Nàng đau khổ rất nhiều ngày đêm, cuối cùng tại tối nay mới tìm được chút ấm áp trong sinh mệnh, an ổn, không hề sợ hãi."-----
Rất nhanh, cây ngân châm thứ ba bị rút ra, sắc mặt Văn Mặc Huyền đang trắng bệch đột nhiên sung huyết đỏ bừng, toàn thân đều run lên bần bật. Miệng cũng phát ra tiếng rên trầm thấp, và vẫn không ngừng hộc máu.
Tô Nhược Quân lau mồ hôi, đưa tay bắt mạch cho nàng. Mạch đập vốn cực kỳ yếu ớt hiện đang dồn dập mãnh liệt, nhưng cũng rất hỗn loạn. Tô Nhược Quân nhíu mày, nội lực của Văn Mặc Huyền đúng là bá đạo hơn tưởng tượng nhiều. Nội tức hùng hậu của chính nàng giúp nàng từ từ chữa trị tâm mạch. Nhưng bốn dòng nội lực ngoại gia lại bắt đầu đấu nhau, khiến Văn Mặc Huyền đau khổ không thôi.
Tô Nhược Quân bất chấp thở dốc, lập tức bắt đầu thi châm, cưỡng chế khai thông những dòng nội lực kia, khiến nó tạm thời bình ổn lại.
Sau đó Tô Nhược Quân lại kinh ngạc phát hiện, những đường vân huyết sắc vốn liều mạng muốn xâm nhập vào tâm mạch của Văn Mặc Huyền bỗng nhiên lui rất nhiều, mà Văn Mặc Huyền nhìn qua cũng không còn thống khổ như vậy nữa.
Nàng vội thăm dò mạch tức, trong mắt hiện lên kinh hỉ. Huyết tuyến cổ này chẳng những yêu thích hút khí huyết, mà còn có thể khắc chế nội tức hỗn loạn trong cơ thể A Mặc!
Tay của Tô Nhược Quân cũng phát run lên, nàng đây là thành công rồi ư.
Chỉ cần dùng thêm dương hoa Thất Diệp Lưu Ly, trừ đi hàn độc tích tụ trong cơ thể A Mặc, lại dùng thuốc mà nàng cùng sư phụ nghiên chế để áp chế huyết tuyến cổ. Tuy rằng không có biện pháp giải hết huyết tuyến cổ, nhưng chỉ cần không gặp biến cố gì lớn, trước mắt có lẽ A Mặc sẽ không còn nguy hiểm về tính mạng nữa.
Tô Nhược Quân không nhớ rõ mình đã hạ bao nhiêu châm trên người Văn Mặc Huyền. Thời gian chầm chậm trôi đi, sắc mặt Văn Mặc Huyền từ hồng chuyển thành trắng, vẻ đau đơn dần dần giảm bớt đi. Hơi thở cùng mạch đập tuy rằng vẫn rất yếu, nhưng lại khá ổn định.
Tô Nhược Quân không thể che giấu sự vui mừng, nhưng sau đó nàng lại nhớ tới, nam tử ở Lưu gia thôn Việt Châu chỉ sống được một năm kia. Thuốc của nàng và sư phụ chế chỉ có thể tạm thời áp chế huyết tuyến cổ. Có nó, nội tức trong cơ thể A Mặc sẽ không tranh đấu lẫn nhau tổn hại tính mạng của nàng. Nhưng nếu nó còn sống, tiếp tục mượn thân thể A Mặc sinh trưởng, không ngừng lớn mạnh, sợ là A Mặc sẽ giống như người đó, cuối cùng...
Trong lúc nhất thời, buồn vui lẫn lộn, cộng thêm ngày đêm đi đường, hôm nay lại tựa như hao phí hết tâm lực, cả người Tô Nhược Quân đều mệt mỏi không thôi. Nghĩ, nàng còn phải quan tâm, làm sao sớm giải quyết huyết tuyến cổ, tránh kết cục diễn ra.
Đang lúc suy tư, giọng Xích Nham truyền tới: "Nhược Quân cô nương, thuốc của chủ tử xong rồi."
Tô Nhược Quân ngó qua Văn Mặc Huyền đang nhíu chặt mày, thăm dò mạch, rồi đắp chăn cho nàng, sau đó nhỏ giọng nói: "Đưa vào đây đi."
Xích Nham theo tiếng đẩy cửa vào, chứng kiến Văn Mặc Huyền nằm trên giường, nói khẽ: "Nhược Quân cô nương, chủ tử thế nào rồi?"
Tô Nhược Quân có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Cuối cùng đã không cần lo lắng tính mạng rồi. Nhưng qua trận dằn vặt này, cơ thể nàng sợ sẽ yếu thêm trong một thời gian dài. Đưa thuốc cho ta. Đúng rồi, truyền tin cho Tô Ngạn rồi sao?"
"Đã thông báo rồi."
Tô Nhược Quân nhẹ gật đầu, do dự một hồi, lại mở miệng nói: "Vẫn không có tin tức của nàng sao?"
Xích Nham ngẩn người, sau đó hiểu ra: "Còn chưa có, sau khi Tiêu cô nương rời khỏi Đại Lý liền mất tung tích. Chúng ta cũng tìm kiếm ở vùng lân cận nhưng vẫn không thấy. Có cần báo cho Bạch đường chủ, để Thiên Cơ đường phái người cẩn thận tra một chút không?"
Đôi mắt Tô Nhược Quân càng thêm tối, tiếp nhận chén thuốc, lắc đầu: "Không cần, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi. Chờ A Mặc tỉnh lại, còn có rất nhiều chuyện cần ngươi xử lý."
Xích Nham nhẹ gật đầu, lui ra ngoài.
Tô Nhược Quân vén màn trướng, nâng Văn Mặc Huyền dậy, cẩn thận đút thuốc cho nàng. Nhìn những đường vân đỏ trên người nàng cuối cùng cũng biến mất, chỉ để lại một đường chỉ màu đỏ mờ nhạt, kéo dài từ cổ tay trái nàng tới non nửa tấc, thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Lấy Thất Diệp Lưu Ly ra khỏi hộp, nàng dùng một tấm vải trắng, cẩn thận ngắt đóa hoa xuống, để vào rượu thuốc đã chuẩn bị sẵn. Đóa hoa kia lập tức hòa vào trong rượu, làm màu rượu từ vàng nhạt chuyển thành màu tím. Nàng cẩn thận đút cho Văn Mặc Huyền, huyết tuyến cổ ẩn trong cơ thể Văn Mặc Huyền đột nhiên mãnh liệt nhúc nhích, rồi lập tức không còn động đậy. Mà luồng khí u ám trên mặt Văn Mặc Huyền cũng biến mất theo.
Nhìn Thất Diệp Lưu Ly chỉ còn lá cây, Tô Nhược Quân thở dài, giúp Văn Mặc Huyền lau khô mồ hôi lạnh trên trán, bất đắc dĩ nói: "Thật không hiểu, hành vi tùy tiện của muội, là may mắn của muội, hay là hạo kiếp của muội nữa."
Bởi vì lần giày vò này, thể cốt Văn Mặc Huyền hầu như hủy hơn phân nửa. Tô Nhược Quân lo lắng kinh mạch của nàng khô cạn đã lâu sẽ không chịu nổi dòng nội lực đột ngột cuồn cuộn tràn ra. Sau khi cân nhắc, Tô Nhược Quân phong bế nội lực của nàng lại, đợi nàng dưỡng tốt thân thể, lại bỏ phong châm sau.
Dặn dò nha hoàn cẩn thận trông coi Văn Mặc Huyền, Tô Nhược Quân lê thân vô lực trở về phòng. Tùy tiện ngã người xuống giường, cơn mỏi mệt của Tô Nhược Quân lan tràn ra, nhưng vẫn nhớ tới người nàng đã tận lực xem nhẹ. Trải qua giày vò, cuối cùng vẫn giữ nguyên áo mà ngủ thật say.
Lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Ánh nắng thu mang theo ấm áp xuyên qua cửa sổ giấy rơi vào bên giường. Nhìn cái chăn trên người, Tô Nhược Quân hơi giật mình, lập tức lắc đầu, rời giường rửa mặt, sau đó vội vội vàng vàng đi đến phòng của Văn Mặc Huyền.
Màn trước đã được vén lên, Tử Hi đang khom người lau tay cho Văn Mặc Huyền, thấy Tô Nhược Quân thì khẽ nói: "Nhược Quân cô nương sáng sớm tốt lành."
"Tử Hi đến rồi à, vậy chắc Mặc Ảnh cũng đến rồi chứ?"
"Dạ, chúng ta không yên lòng, suốt đêm chạy tới."
"Khổ cực rồi." Tô Nhược Quân nói xong, ngồi xuống bên người Văn Mặc Huyền, bắt mạch cho nàng lần nữa.
Tử Hi khẩn trương nói: "Nhược Quân cô nương, sao rồi ạ? Lúc nào thì chủ tử có thể tỉnh lại?"
Sắc mặt Tô Nhược Quân dịu dàng, nét mặt lộ ra sự vui mừng thoải mái hơn nửa tháng rồi mới thấy: "Nàng khỏe rồi. Có điều lần này quá độc hại, sợ là phải lâu lắm mới có thể bình thường trở lại. Cũng không xác định được khi nào thì tỉnh. "
Sau khi nói xong, nàng thu ý mừng, cau mày nói: "Lại nói tới Lưu Tích, lần này sợ là hành hạ hồi lâu, một giấc ngủ, chắc phải bù rất rất nhiều. Chờ A Mặc tỉnh lại, chắc đau lòng chết mất."
Vừa nói xong, Tử Hi kinh hỉ nói: "Nhược Quân cô nương, vừa rồi hình như chủ tử có động đậy!"
Tô Nhược Quân sững sờ, vội vàng lại gần, thấp giọng kêu: "A Mặc, A Mặc, muội đã tỉnh rồi ư?"
Hai người khẩn trương đợi hồi lâu, cũng không thấy Văn Mặc Huyền có động tĩnh. Ngay tại lúc hai người có chút thất vọng mà chuẩn bị thối lui, Tô Nhược Quân cảm thấy ống tay áo gì đó yếu ớt kéo lại. Thì ra là ngón tay của Văn Mặc Huyền nắm lấy tay áo của nàng.
Tô Nhược Quân cực kỳ vui mừng, lại thấy Văn Mặc Huyền mấp máy môi, nàng vội cúi người kề tai tới.
Mí mắt Văn Mặc Huyền hơi hé, lời thốt ra nhỏ xíu như muỗi kêu: "Tich... Tích nhi, Tích..."
Đôi mắt Tô Nhược Quân hơi đỏ, oán giận nói: "Đã lúc nào rồi, còn gọi Tích nhi nữa chứ?"
Thấy Văn Mặc Huyền vẫn mơ mơ màng màng mà nhìn mình, nàng vội hạ giọng nói: "Muội đừng vội, nàng ấy không sao. Có điều một đường bôn ba đưa muội tới đây, ăn không no lại ngủ không đủ, nên còn chưa có tỉnh lại. Chỉ không ngờ là muội tỉnh nhanh như vậy."
Văn Mặc Huyền giống như cực kỳ mệt mỏi, tuy rằng tỉnh, lại không có sức nói chuyện, thậm chí mắt cũng không mở ra được. Tô Nhược Quân nhìn mà đau lòng không thôi.
"Cơ thể muội quá yếu, mệt mỏi cũng đừng gắng gượng. Ngoan ngoãn ngủ đi, nhé?"
Văn Mặc Huyền miễn cưỡng gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục nhìn Tô Nhược Quân.
Tử Hi không rõ làm sao, Tô Nhược Quân lại thở dài một tiếng: "Rồi, ta cho muội cùng thê tử của muội nằm cùng một chỗ, để muội tỉnh lại thì có thể thấy nàng liền, được chưa?"
Thấy người nọ đã ngoan ngoãn nhắm mắt, Tô Nhược Quân cảm thấy hơi khó chịu. Nay nàng toàn gặp chuyện không vừa ý, cái cặp này liều mạng giày vò nàng, cả đám đều thành bộ đức hạnh như thế rồi, mà còn ở trước mặt nàng dính nhau nữa chứ.
Căn dặn Tử Hi cõng Cố Lưu Tích tới, để cặp uyên ương số khổ này được nằm sát nhau mà ngủ.
Cẩn thận bắt mạch, xác định hai người cũng không sao, Tô Nhược Quân cùng Tử Hi đi ra chuẩn bị đồ ăn cho hai người, còn có thuốc cần dùng, sau đó thì đóng lại ra ngoài.
Mà Văn Mặc Huyền vốn đang yên tĩnh nằm trên giường, lại cố sức mở mắt ra, si ngốc mà nhìn