-----"Đừng lo lắng, ta sẽ không để ngươi mệt mỏi."-----
Tô Nhược Quân nhìn nàng một lượt, trầm giọng nói: "Lời ta nói lúc đó cũng không phải là lừa muội. Chứng bệnh quấn thân A Mặc hơn mười năm kia đã thật sự khỏi rồi. Có điều, sự lợi hại của huyết tuyến cổ, có lẽ muội cũng hiểu. Hôm nay nội lực trong cơ thể nàng đều nhờ trùng độc đó mà cân bằng, đó là phúc cũng là họa. Nếu như huyết tuyến cổ ngày càng mạnh, cuối cùng sẽ phá vỡ thăng bằng, A Mặc cũng sẽ lần nữa..."
Trong mắt Cố Lưu Tích một mảnh thảm đạm, mặt trắng bệch lảo đảo lui về sau mấy bước. Sau đó, vừa đau buồn lại thê lương lên tiếng: "Ta... Ta vẫn là đã hại nàng."
Tô Nhược Quân khẽ giật mình, sợ là Cố Lưu Tích đã biết chuyện Văn Mặc Huyền dẫn cổ rồi. Nàng vội mở miệng nói: "Thật ra, cũng không hẳn là vậy. Thất Diệp Lưu Ly thật sự khó tìm, lần này lại thiếu mất một đóa, nếu như không phải có cổ trùng đó, sợ là A Mặc cũng không chống đỡ được đến lúc tìm được đóa thứ hai đâu. Mà mặc dù cổ này nguy hiểm, nhưng sẽ không hành hạ nàng nữa. Trong vài năm này, có ta ở đây, nàng cũng sẽ không có chuyện. So với việc tiếp tục mang thân ốm yếu, A Mặc bây giờ sẽ càng vui vẻ hơn."
Ánh mắt Cố Lưu Tích sáng tối phức tạp, cay đắng nói: "Nhưng... huyết tuyến cổ có thể giải không?"
Tô Nhược Quân hơi ngưng mắt, bình tĩnh nói: "Bệnh của nàng ta thúc thủ vô sách, nhưng tới phiên huyết tuyến cổ này, ta không tin, ta không trị được. Vô luận thế nào, ta và sư phụ sẽ không trơ mắt nhìn nàng gặp bất trắc."
Cố Lưu Tích nhắm mắt lại, sau đó khàn khàn giọng nói: "Nàng... có lẽ nàng cũng đoán được, lúc nàng hỏi, tỷ đừng nói cho nàng biết ta đi tìm tỷ."
Tô Nhược Quân hơi nghi hoặc thì lại thấy Cố Lưu Tích cười khổ một tiếng, trong mắt toàn là bất đắc dĩ, xen lẫn chút dịu dàng: "Có lẽ nàng không ngờ ta đã biết tất cả. Nếu nàng không nói, thì ta sẽ không biết."
Khẽ thở dài một tiếng, Tô Nhược Quân gật đầu: "Muội về với nàng đi, chốc lát ta sẽ đưa thuốc của cả hai tới. Hai đứa cũng phải bổ thân thể."
Cố Lưu Tích nói tạm biệt với nàng, rồi trở về cùng Văn Mặc Huyền.
Mấy ngày nay tinh thần của Văn Mặc Huyền tốt hơn trước kia nhiều, gần đến trưa thì đã tỉnh lại. Cặp mắt vừa mở ra có chút mờ mịt, liền thấy Cố Lưu Tích đang chống cằm chăm chăm nhìn mình. Khóe miệng khẽ cong, Văn Mặc Huyền dịu dàng nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tốt quá."
Cố Lưu Tích đưa tay nắm lấy tay nàng, khẽ cười nói: "Tốt cái gì?"
Văn Mặc Huyền buông mắt, chậm rãi nói: "Trước kia ta cũng tỉnh lại mấy lần, mà ngươi luôn ngủ, muốn nói chuyện với ngươi cũng không được. Bây giờ, tỉnh lại liền có thể thấy ngươi rồi, cho nên... rất tốt."
Cố Lưu Tích đau xót trong lòng, lại cảm thấy nóng mắt, cọ cọ tay của nàng, ôn nhu nói: "Sau này sẽ không thế nữa."
Văn Mặc Huyền nhắm mắt rồi lại mở ra, sau đó thì đánh qua chuyện khác: "Tích nhi, ta có chút đói bụng."
Cố Lưu Tích hơi giật mình, nhìn sắc trời một chút, đã đến lúc ăn trưa rồi, nhưng nàng lại cố ý nhíu mày: "Giờ mới biết đói bụng, hồi sáng ngay cả một chén cháo cũng ăn không hết cơ mà?"
Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái, nghiêm túc nói: "Cũng đâu phải không ăn hết, là cháo trắng nhạt nhẽo quá, không muốn ăn thôi. Hừm, mà trước khi ngủ được nếm thử bánh bao canh, mùi vị khá là ngón, nhưng chỉ là khai vị thôi. Thế cho nên vừa tỉnh ngủ liền đói bụng."
Cố Lưu Tích không chịu nổi mà xấu hổ, lại biết rõ người này không thể nuông chiều, ngươi càng thẹn thùng, nàng càng hăng say, vì vậy gằng dằn xuống sự ngượng ngùng, khẽ nói: "Khai vị đủ rồi, chốc lát cháo trắng kia ngươi có thể ăn thêm cả chén rồi."
Văn Mặc Huyền như là bị phản ứng của nàng làm cho kinh hãi, sững sờ nhìn nàng, sau đó còn bày vẻ vô tội trừng lớn mắt nhìn, làm Cố Lưu Tích thấy mà tim run lên.
Muốn chết, người này luôn ổn trọng hướng nội, bộ dạng như thế này thật sự là có thể làm Cố Lưu Tích sụp đổ, vội xoay mặt.
Văn Mặc Huyền bí mật cong môi, sau đó lại tỏ ra khá đáng thương nói: "Ngươi đã đáp ứng nấu đồ ăn cho ta rồi mà. Ăn cháo nhiều quá ta khó chịu, miệng rất nhạt. Bữa trưa ngươi làm cho ta chút điểm tâm đi, chỉ cần một món thôi, cũng không được sao?"
Cố Lưu Tích cực kỳ cưng chiều nàng, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, làm gì chịu được điệu bộ đó của nàng, lập tức quên hết thảy, vội vàng gật đầu nói: "Được, được rồi, ta lập tức đi làm ngay, ngươi muốn ăn cái gì?"
Nói xong lại vỗ ót: "Không được, ngươi không thể ăn bậy, ta... để ta đi hỏi Nhược Quân tỷ một chút, xem thử có thể làm vài món thanh đạm cho ngươi được hay không. Ngươi hãy chờ một chút nhen."
Văn Mặc Huyền vội níu lại nàng, khẽ cười nói: "Ngày thường ngươi rất ổn trọng mà, sao lại hấp ta hấp tấp, vội gì chứ?"
Cố Lưu Tích mở to mắt: "Ngươi đói bụng mà."
Văn Mặc Huyền bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta đi theo ngươi."
Cố Lưu Tích nhíu nhíu mày: "Nhưng ngươi còn yếu lắm, sắc mặt cũng khó coi, phải nghỉ ngơi."
"Cô nương ngốc, sức khỏe mình thế nào ta không nắm rõ sao? Hơn nữa ta nằm lâu quá, cả người cứng ngắc, đi ra ngoài hoạt động một chút mới tốt. Vả lại, không có ngươi ở đây, để ta nằm một mình chèo queo, ta không vui."
Cố Lưu Tích hết cách với nàng, tìm y phục cho nàng, cẩn thận đỡ nàng đứng lên rồi giúp nàng mặc.
Dù Văn Mặc Huyền đã nói trước, nhưng cơ thể lại mềm oặt, đổ hẳn lên người Cố Lưu Tích. Cố Lưu Tích đỡ cơ thể mềm nhũn như không xương của nàng, chỉ cảm thấy cả người hơi nóng lên. Lắc đầu, vòng quanh thắt đai lưng cho nàng, thấp giọng nói thầm: "Ngồi còn không vừng mà còn đòi rời giường."
Oán trách mặc kệ oán trách, Cố Lưu Tích cũng sợ nàng nằm lâu sẽ buồn bực, thay nàng sửa sang xong, lại tìm một cái áo choàng dày, bọc kỹ cho nàng.
Văn Mặc Huyền có chút cố sức quấn chặt áo choàng: "Tích nhi, còn chưa vào đông đâu, ngươi cho ta mặc nhiều như vậy, ta mệt mỏi quá."
Cố Lưu Tích không để ý, buột nút thắt dưới cổ cho nàng: "Đã là tháng 11 rồi, sao lại chưa vào đông? Thể chất của ngươi vốn âm hàn, cần nhất là chú ý giữ ấm. Còn chuyện mặc nhiều ấy à, ngươi cũng không cần đi đường, đừng lo lắng, ta sẽ không để ngươi mệt mỏi."
Vừa dứt lời, Cố Lưu Tích cầm tấm chăn lông đi nhanh ra ngoài, sau đó trở về bế Văn Mặc Huyền lên, mang nàng ra khỏi phòng. Văn Mặc Huyền hơi sững sờ, cũng rất mau thả lỏng thân thể, thần sắc có chút lười biếng tựa ở trong ngực nàng.
Trong nội viện đặt sẵn