----- Tô Nhược Quân mấp máy miệng, sắc mặt nhợt nhạt, nhỏ giọng nói: "Đau... Nhưng có chỗ còn đau hơn vết thương nữa."-----
Trong phòng hai người đang tình nồng, răng môi quấn quít, tâm thân hoảng hốt .
Văn Mặc Huyền không muốn suy nghĩ thêm về chuyện bất đắc dĩ vừa mới biết kia nữa. Cố Lưu Tích cũng quên luôn sự nghi hoặc trong lòng, cả người dán trong ngực Văn Mặc Huyền, đầu óc vô thức mê ly.
Trong mơ hồ, nàng cảm giác thấy Văn Mặc Huyền nắm eo mình, sau đó cả người bị buộc lui ra sau mấy bước, hông đè hẳn lên bàn. Bởi vì được người kịp thời bảo vệ, cũng không đụng đau nàng.
Ngay lúc đầu óc nàng choáng váng, cảm giác không được ổn cho lắm, môi Văn Mặc Huyền không hề quẩn quanh nơi mềm mại ấy nữa. Mà là lướt qua khóe môi nàng, nhè nhẹ đụng chạm bên tai.
Hơi thở nóng bỏng khiến hương vị thuốc trên người nàng càng thêm nồng đậm. Lúc hơi thở nóng ướt phả lên vành tai tinh xảo, làm bộ phận nhỏ bé ấy đỏ như muốn rỉ máu.
Văn Mặc Huyền giật mình, chợt duỗi lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm láp một chút.
Mà dưới thân, Cố Lưu Tích đang run lên cả người, miệng bật ra tiếng ngâm khẽ. Một tiếng này nho nhỏ nhẹ nhàng, còn lộ ra ý mị hoặc khó tả, làm cặp mắt Văn Mặc Huyền lập tức dấy lên ngọn lửa.
Nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai làm cho người ta thương yêu nọ, chậm rãi giày vò. Cố Lưu Tích này càng dồn dập thở dốc, cuối cùng nhịn không được mà bám lên tấm lưng gầy của Văn Mặc Huyền. Tuy rằng vẫn còn gầy yếu, nhưng đã thành chỗ dựa duy nhất của nàng giờ phút này.
Cố Lưu Tích lờ mờ cảm thấy tình thế hơi hơi ra ngoài dự liệu rồi. Mà động tác dịu dàng lại nóng bỏng của Văn Mặc Huyền, khiến nàng chẳng thể thốt lên lời nào, chỉ có thể mặc cho nàng ấy phóng hỏa trên người mình, cắn môi, kiềm nén tiếng kêu vỡ vụn.
Thẳng đến khi một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Tử Tô ở ngoài cửa kêu: "Chủ tử, nên dùng đồ ăn sáng rồi ạ."
Tiếng gọi chợt kéo tới làm Cố Lưu Tích lập tức thanh tỉnh. Ý thức được tình huống lúc này, nàng giống như bị giội cho một thân nước lạnh, lửa nóng khó nhịn quanh thân lập tức bị dập tắt, vừa kinh hãi lại còn xấu hổ.
Nàng cuống quít đẩy Văn Mặc Huyền ra, ấm áp đang gần kề lập tức bị rứt ra, càng là khó chịu, nhưng nàng cũng không nghĩ được nhiều, vội vã đáp: "Ra... ra ngay đây."
Cúi đầu thấy đai lưng của nàng không biết bị rời ra lúc nào, áo ngoài cũng lỏng loẹt tuột xuống, chỗ cổ áo thì mất trật tự mở toạc ra. Da thịt vốn trắng hồng gần như trong suốt lần nữa đỏ bừng lên. Câu nói kia của nàng thiếu chút nữa không thể ra khỏi miệng.
Văn Mặc Huyền vốn cũng sững cả người, nhưng nhìn thấy Cố Lưu Tích thất kinh, xấu hổ khó chịu thì sự lúng túng ngượng ngùng cũng giảm đi rất nhiều. Hắng giọng một cái, nàng khẽ nói: "Ta còn có chút việc chưa xử lý xong, một lát hẵng vào."
Nói rồi nàng đưa tay giúp Cố Lưu Tích mặc áo lại, chuẩn bị cột đai lưng thì Cố Lưu Tích lại nắm lấy đai lưng lùi lại vài bước.
"Không cần, ta... ta tự mình làm, tự ta làm là được." Giờ phút này, điều làm nàng thấy may mắn nhất đó là, người đến là Tử Tô không biết võ công, mà không phải Tử Hi. Vừa rồi nàng ấy... có lẽ nàng ấy không có phát hiện tiếng kêu gì kỳ quặc đâu nhỉ... Có lẽ Tử Tô không có phát hiện... nàng.
Văn Mặc Huyền thấy mặt nàng chuyển màu liên tục, đặc biệt phức tạp, lập tức bật cười ra tiếng. Cố Lưu Tích bị nàng cười, vừa giận lại vừa túng quẫn: "Ngươi... Ngươi cười cái gì?!"
Khóe mắt đuôi mày của Văn Mặc Huyền đầy sự vui vẻ, cúi đầu cười khẽ vài tiếng, mới chậm rãi nói: "Cười ngươi như một tiểu tức phụ bị ác bá khi dễ vậy."
Cố Lưu Tích liếc nàng, dậm chân, chỉnh lại quần áo, chân lướt như bay, đảo mắt liền không còn bóng người.
Sau lưng Văn Mặc Huyền vẫn còn cười, sau đó lại ngừng cười, ánh mắt vẫn đầy dịu dàng, nhỏ giọng nói: "Chỉ có như vậy là tốt rồi, ngươi vẫn là Cố Lưu Tích, là Tích nhi của ta thì tốt rồi."
Bởi vì thiếu chút nữa không cầm lòng được, lại bị Tử Tô đột nhiên cắt ngang, làm Cố Lưu Tích da mặt mỏng, thẹn thùng một hồi lâu.
Nàng cùng Văn Mặc Huyền bên nhau được mấy tháng rồi, thậm chí đã sớm ngủ cùng nhau. Nhưng đối với chuyện này, Văn Mặc Huyền thì kiến thức nửa vời, Cố Lưu Tích sống hai đời cũng là lần đầu gặp. Cho nên dù nằm bên nhau, thì nhiều nhất cũng là không kiềm được mà ôm ôm hôn hôn, tiếp xúc sâu nhất cũng giới hạn ở đó, chưa bao giờ vượt một bước cuối cùng.
Chuyện đụng chạm da thịt như thế này, vẫn là lần đầu tiên xảy ra.
Và điều khiến nàng cảm thấy may mắn hơn nữa, là nàng có thể cảm giác được, tâm tình Văn Mặc Huyền đã khá lên nhiều, không phải ra vẻ thản nhiên như trước nữa, mà là giống như đã buông xuống chuyện gì đó.
Thật ra trong lòng Cố Lưu Tích có chút thấp thỏm không yên, lúc nàng đi vào có ngửi thấy mùi khét, rõ ràng là Văn Mặc Huyền đã đốt thứ gì đó. Hơn nữa Văn Mặc Huyền vốn trầm ổn thu liễm, ngay lúc ấy sẽ như vậy, có lẽ là bởi vì tâm tình bất ổn mà không thể kiềm chế được. Hơn nữa nàng có thể cảm giác được, chuyện có liên quan tới mình.
Trong lòng nàng mơ hồ có chút bất an, cũng khá khó chịu. Tại sao Văn Mặc Huyền lại giấu giếm nàng? Lại nghĩ tới mình còn đang giữ một bí mật to lớn, lập tức càng khó chịu hơn. Không muốn Văn Mặc Huyền suy nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể đè nén tất cả mà thôi.
Nàng đang đợi, đợi nàng góp đủ dũng khí, lựa lời mà nói với Văn Mặc Huyền, mặc kệ nàng ấy có tin hay không! Cảm giác mông lung chẳng hay biết gì thật không dễ chịu, nàng không thể để Văn Mặc Huyền luôn phải chịu đựng nó.
Nhưng tâm trạng bối rối của Cố Lưu Tích không thể tiếp tục bao lâu, bởi vì Tô Nhược Quân hôn mê ba ngày rốt cuộc tỉnh lại.
Tô Nhược Quân tỉnh lại đúng lúc đang là buổi tối. Khi đó trong phòng đốt hai chân đèn lưu ly, ánh lửa dịu dàng xuyên thấu qua cốc lưu ly, chiếu sáng khắp cả căn phòng.
Ý thức tỉnh táo trước tri giác, Tô Nhược Quân vẫn nhắm mắt, để sắp xếp lại đầu óc hỗn loạn. Sau đó, cơn đau trên ngực đột ngột kéo tới, làm nàng chau mày, đầu óc triệt để tỉnh táo lại.
Cố sức mở mắt ra, lại bị ánh sáng đèn đâm vào khó chịu mà nhắm lại. Tay nàng động đậy, muốn che mắt đi, lại nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên bên tai, hình như là tiếng thau nước rơi xuống được.
Tiếp theo, nàng mơ hồ cảm giác được có người đang lại gần, hơi thở khá dồn dập, mặc dù không có mở miệng, Tô Nhược Quân cũng có thể biết được người đó đang kích động.
Sau đó, giọng nói có vẻ đầy áp lực vang lên: "Nhược Quân cô nương, ngươi... Ngươi đã tỉnh rồi ư?"
Tô Nhược Quân hơi hé mắt ra để thích ứng với ánh sáng đột ngột xuất hiện, người nọ tựa hồ đã nhận ra, cố ý nhích lại gần ngăn cản bớt ánh nên chiếu thẳng tới, để Tô Nhược Quân được thư thái hơn.
Giọng nói của người nọ nghe rất quen, xưng hô như thế, hình như là nha đầu Tô phủ, nhưng lại làm Tô Nhược Quân có chút để ý. Cố gắng mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt khá mơ hồ, nàng lờ mờ nhận ra, là nha hoàn Đào Hồng. Trong lòng bất chợt có chút mất mác. Nàng xem xét chung quanh, là căn phòng ở Tây Uyển, hơn nữa chỉ có một mình Đào Hồng mà thôi.
Nàng cau mày, giọng hơi khô khốc: "Có nước không?"
Đào Hồng hơi nóng vội, tốc độ của nàng rất nhanh, đảo mắt đã lấy đến một chén nước. Thử thử độ ấm, nàng cẩn thận bưng lại đút cho Tô Nhược Quân.
Tô Nhược Quân uống nước, nhưng lại bất động thanh sắc mà nhìn Đào Hồng. Đã dần dần thích ứng được ánh sáng, nàng bắt gặp vết ứ máu trên mặt nha đầu, còn có vẻ mặt hơi hơi đần độn, lập tức hiểu rõ.
Uống cạn một chén nước, nàng có chút suy yếu mà lắc đầu, sắc mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi, trông rất không thoải mái.
Đào Hồng xoay người, trong mắt vừa có kinh hỉ lại có chua xót, vốn định đi thông báo cho Văn Mặc Huyền các nàng, nhưng thấy vẻ khó chịu của Tô Nhược Quân, lập tức không nhấc chân được.
Đi qua lau mồ hôi cho nàng, Đào Hồng dằn xuống nỗi lòng, hỏi: "Ngươi... Vết thương của cô nương còn đau không?"
Tô Nhược Quân mấp máy miệng, sắc mặt nhợt nhạt, nhỏ giọng nói: "Đau... Nhưng có chỗ còn đau hơn vết thương nữa."
Mặt mày nàng yếu ớt, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Đào Hồng trước mắt, có lẽ nên gọi là Tiêu Mộng Cẩm.
Tiêu Mộng Cẩm hơi sờ sợ, gắng bình tĩnh lại, nói: "Vậy... Ta đi thông báo cho chủ tử, rồi mời đại phu cô nương."
Tô Nhược Quân đưa tay giữ chặt nàng, làm Tiêu Mộng Cẩm sợ đến nỗi không dám dùng sức, cứng đờ tại chỗ, trông có chút luống cuống.
"Ngươi đã quên, ta chính là đại phu sao?" Ngón tay chậm rãi chuyển đến các đốt ngón tay trái của