-----"Ta không muốn quản các ngươi quyết định làm gì, nhưng mà đả thương nàng, ta nhất định sẽ đòi lại hết."-----
Trong Tô phủ có một sân nhỏ, xây cái hành lang, uốn lượn khúc quanh, phía dưới là một hồ nước. Trên hồ có cái đình bát giác rất tinh xảo nằm sát mặt nước.
Nhà giàu có ở Tô Châu, phần lớn đều thích xây đình đài trên mặt nước trong phủ nhà mình. Bởi vì nước ở Thái Hồ rất tốt, hầu như đều tự dẫn nước ở Thái Hồ, xây dựng một cái hồ nhỏ làm của riêng.
Bên trong Tô phủ rất tinh tế, lại bởi vì Văn Mặc Huyền vốn ưa thích cảnh vật yên tĩnh trang nhã, nên Tô Ngạn đã bỏ ra rất nhiều tâm tư ở đấy.
Nghiên cứu bố trí, lầu các trang nhã mà không xa hoa. Ở trong hồ này, nuôi rất nhiều cá chép, còn trồng sen xung quanh đình nhỏ.
Hôm nay đã tới ngày đông giá rét, hoa sen đều đã héo rũ, chỉ có mấy lá sen tàn trôi nổi trong nước.
Văn Mặc Huyền đi dọc theo hành lang, chậm rãi hướng đến cái đình nghỉ mát nọ. Trong đình có đặt một cái bàn, bên trên để sẵn nước trà bánh ngọt, trên sàn cũng có hai cái bồ đoàn.
Đình nhỏ cách hậu viện Tô phủ không xa, còn nằm ở giữa hồ, bốn phía nước gợn sóng lắc lư, vả lại trong đình không có một bóng người, quả thực rất yên tĩnh.
Văn Mặc Huyền thản nhiên bước vào trong đình, sau đó nhẹ nhàng vén vạt áo ngồi xuống.
Ngó thấy nước trà đã được chuẩn bị tốt, nàng lấy hai cái tách, từ từ rót ra hai tách trà. Tiếng nói không nhanh không chậm cất lên: "Có lẽ Tiêu cô nương đã tới từ sớm rồi, như thế nào, không uống tách trà à?"
Nàng vừa nói xong, từ không trung cuốn tới trận tiếng gió, một cái bóng tao nhã từ xa xa trên hành lang lướt tới, chạm nhẹ trên mặt hồ, rơi vào bên cạnh Văn Mặc Huyền.
Lập tức "keng" một tiếng vang nhỏ, mũi kiếm mỏng như cánh ve lướt qua không khí, mang theo luồng khí lạnh lẽo, thẳng tắp hướng ngực Văn Mặc Huyền đâm tới.
Văn Mặc Huyền ngồi trên bồ đoàn, không hề động đậy. Tay phải nàng vẫn vững vàng bưng tách trà bằng bạch ngọc, bàn tay trái ra đưa lên ra hiệu. Một cái bóng đen bên ngoài hành lang đã lui trở về.
Kiếm thế thẳng tiến không lùi, Văn Mặc Huyền rõ ràng cảm giác được kiếm khí xông tới ngực, đâm rách vạt áo trước ngực rồi bỗng lập tức dừng lại.
Chỗ da trên ngực nhói lên như bị kim đâm, sau đó vết máu nhàn nhạt lan ra trên vạt áo màu xanh. trên mặt Văn Mặc Huyền thậm chí còn hiện nét cười, yên tĩnh nhìn nữ tử mang sắc mặt nghiêm trọng lạnh lùng nọ.
Tiêu Mộng Cẩm nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ta đến không phải để uống trà, là tới lấy mạng ngươi đó!"
Văn Mặc Huyền cười cười: "Ừ, đã thấy, ra tay rất chuẩn."
Tiêu Mộng Cẩm có chút ảo não, lời của người này sao mà châm chọc đến thế!
Nàng lạnh lùng nói tiếp: "Ngươi chỉ là một nữ tử ốm yếu, cứ thế mà giết ngươi cũng chẳng vẻ vang gì, kêu đám thủ hạ của ngươi đi ra!"
Văn Mặc Huyền hơi há miệng, như rất là kinh ngạc: "Chuyện này cũng kỳ quá. Mặc Huyền còn chưa có thấy ai đi giết người mà lại đưa ra loại yêu cầu đấy đâu. Nếu như ngươi đã chuẩn bị giết ta rồi, không nên mừng vì ta chỉ là một nữ tử ốm yếu sao?"
Tiêu Mộng Cẩm nghẹn đến mặt đỏ bừng, cảm thấy oán hận cực kỳ. Chẳng lẽ người này còn mong chết cho nhanh ư!
Quả nhiên là y hệt người kia, mồm miệng lanh lợi lắm, đầu óc sâu xa, còn rất biết giả vờ!
Thấy Văn Mặc Huyền là đang đùa mình, sắc mặt Tiêu Mộng Cẩm càng phát lạnh, kiếm trong tay đâm về phía trước thêm vài phần, vết máu kia lập tức lan rộng hơn rất nhiều. Giọng nói nàng đầy nguy hiểm, âm trầm vang lên: "Ngươi chớ cho rằng hết thảy đều ở trong sự khống chế của ngươi. Nếu như ta lựa chọn rời khỏi, chính là đã quyết định lấy tính mạng của ngươi rồi!"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Ta không phải muốn khống chế ngươi, ta chỉ là muốn giúp ngươi, chính xác hơn là, vì Nhược Quân. Ta đương nhiên hiểu được, ngươi có thể giết ta, phục mệnh với kẻ mà ngươi chưa từng xem là chủ tử. Nhưng ngươi thật sự cam tâm sao? Giết ta rất dễ dàng, nhưng mà, một kiếm này đi qua, không thể nghi ngờ sẽ chặt đứt tất cả khả năng giữa ngươi và Nhược Quân! Thậm chí, nàng sẽ hận ngươi, cũng sẽ hận bản thân mình!"
Ánh mắt Văn Mặc Huyền trầm lắng nhìn nàng, trong giọng nói lộ ra sự bi ai, nói xong câu sau cùng, sự lạnh lùng của Tiêu Mộng Cẩm dường như vỡ tan, kiếm trong tay cũng run lên.
Văn Mặc Huyền thấy thế, lại nói tiếp: "Ta quen biết nàng hơn mười năm rồi, cũng hiểu được tính tình của nàng. Nếu như ngươi động tâm với nàng, có lẽ cũng hiểu rõ cách làm người của nàng. Nàng xưa nay dễ mềm lòng, đối với người trong tim mình càng là moi hết ruột gan. Lần đó nàng thay ta ngăn cản một kiếm, ngoài việc sợ ta chết, càng là sợ ta chết ở dưới tay của ngươi. Co nên nàng tình nguyện tự mình chịu lấy."
Trong mắt Tiêu Mộng Cẩm đầy đau khổ, thu kiếm, nhỏ giọng nói: "Ta... Ta không có cách nào..."
Văn Mặc Huyền đẩy tách trà tới trước mặt nàng, khẽ nói: "Bởi vì mẹ ngươi?"
Tiêu Mộng Cẩm hơi sững sờ: "Ngươi... Ngươi làm sao biết được?"
"Ừm, chuyện này là do Nhược Quân nói, có thể khiến ngươi quan tâm đắn đó, cũng chỉ có việc ấy."
Tiêu Mộng Cẩm chán nản ngồi xuống: "Hắn phái người đem vòng tay của mẹ ta cho ta, nói với ta rằng, mẹ ta còn sống. Sau khi ta phản bội chạy trốn, hắn phái người đi tìm thi thể bà ấy, lại phát hiện may mắn giữ được mạng, chẳng qua là bị bệnh. Ta vốn không tin, cuối cùng hắn cho ta từ xa nhìn tới, bà ấy... bà ấy thật sự còn sống. Cho nên ta nhận nhiệm vụ này."
Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: "Trăm thiện hiếu đứng đầu, ngươi không có làm sai. Chẳng qua ngươi có từng nghĩ, dù ngươi lấy mạng của ta rồi, hắn sẽ thật sự buông tha mẹ con các ngươi chứ. Lúc trước hắn nghĩ được chuyện bắt mẹ ngươi bức hiếp ngươi, đương nhiên là nhìn trúng năng lực của ngươi. Hôm nay khi Lạc Hà lâu gặp nguy cơ tứ phía, các ngươi vĩnh viễn cũng không thoát được."
Sắc mặt Tiêu Mộng Cẩm hơi tái đi, mím môi nói: "Ta hiểu chứ, nhưng ta vẫn phải bảo vệ bà ấy. Dù chỉ có thể tồn tại một cách bất đắc dĩ đầy đau khổ như vậy, cũng tốt hơn cả đời này rốt cuộc không còn hy vọng nữa."
"Vậy Nhược Quân thì sao? Ngươi thật sự đành lòng quyết tâm, từ nay về sau coi nàng như là người lạ, thậm chí oán hận cả đời ư?"
Thấy nàng tuy rằng bình tĩnh, nhưng thật ra bên trong đã sớm rối loạn, Văn Mặc Huyền cũng không quanh co lòng vòng nữa: "Ngươi không nghĩ tới chuyện nói cho nàng biết, để nàng cùng ngươi giải quyết sao?"
"Ta... Nàng, nàng chỉ là một đại phu, còn không biết võ nữa... Ta không mong muốn nàng dính vào..."
"Nàng chỉ là một đại phu, cũng không nghĩa là nàng không thể giúp ngươi. Chưa nói tới việc, ta sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, chỉ tính những người nàng đã cứu những năm qua, cũng không thiếu kỳ nhân dị sĩ."
"Ngươi... Lần kia ta thiếu chút nữa đã giết ngươi."
"Ừ, vừa rồi cũng thế." Văn Mặc Huyền không mặn không nhạt nói, đưa tay ôm ngực. Vết kiếm vừa rồi chỉ rách nhỏ, chẳng qua nàng vẫn hơi lo lắng, muốn nhanh về thay quần áo.
Tiêu Mộng Cẩm cứng đờ, bị nghẹn đến nói không ra lời.
Văn Mặc Huyền trầm giọng nói: "Hôm nay ngươi tới, bọn hắn có biết chăng?"
"Biết."
"Vậy sau khi ngươi trở về, vẫn như thường ngày là được, việc này ngươi có thể tiếp tục. Hôm này không còn nhiều thời gian, ta không thể cùng ngươi trò chuyện lâu được, ngày sau tìm một cơ hội ta lại nói cho ngươi, làm sao để giải quyết chuyện của mẹ ngươi. Ngươi đừng sốt ruột, ngươi còn có ích với bọn hắn, thì mẹ ngươi tạm thời sẽ không có việc gì."
Tuy nói người ngồi đối diện trông có vẻ gầy yêu, nhưng Tiêu Mộng Cẩm cũng hiểu, người có phong thái cỡ này tuyệt không hề vô hại như thế. Hơn nữa, nàng ta là có thể khiến người ta tin phục một cách lạ kỳ.
Tuy nói chư hiểu rõ mọi