Chiếc đồng hồ báo thức vang lên, nó làm cô thức giấc, ngồi dậy một cách mơ hồ, khoé miệng còn đọng lại những vệt trắng đã khô lại từ bao giờ, ngáp một cái thật dài rồi vươn vai thản nhiên bước xuống giường.
Toàn thân mệt mỏi như không có sức sống " Tỉnh tảo lên nào, Lâm Oản Oản..."
Tự vỗ nhẹ vào má mình cho tỉnh ngủ.
Mọi hoạt động diễn ra rất tự nhiên cho đến khi cô sực nhớ ra trong nhà còn có một người nữa, đó Là Dạ Cận Thiếu.
Oản Oản mở to hai mắt tỉnh cả ngủ " Anh ta thật sự đã ở đây ngủ qua đêm sao?"
Chợt tiếng nói vang vọng từ trong bếp lên " Oản Oản, em không dậy hay muốn tôi lên bồng em xuống?"
" Không cần, tôi tự có chân đi." Cô đáp vọng lại.
Lúc sau, cô đi xuống mà đơ luôn, khi toàn bộ đồ ăn sáng đều do anh làm, tất cả đều nhìn rất bắt mắt, mùi thơm lan toả khắp nơi, khiến cô thật muốn giành hết về mình.
" Còn ngồi đó làm gì? Mau ăn đi."
" Vậy tôi không khách sáo nữa."
Rồi cầm chén lên, gắp rất nhiều thức ăn vào bát, nhai ngấu nghiến vô cùng tự nhiên, anh ăn thì ít, nhìn cô ăn thì nhiều.
Trong đầu cô lại thoáng qua dòng suy nghĩ " Kiếp trước theo đuổi anh rất lâu, cũng chưa bao giờ được anh ưu ái, chiều chuộng đến mức này.
Quả nhiên Tâm Linh cô ta thật có phúc mới được anh yêu."
Chợt anh gõ nhẹ vào trán Oản Oản, kéo cô trở lại thực tại.
" Bảo bối, không ăn tiếp mà nghĩ cái gì đấy?"
" Đau" Cô xoa xoa trán, trong lòng lại khó hiểu cách xưng hô của anh " Lại là bảo bối."
Mặt bĩ xị xuống, ấm ức nói " Anh đánh tôi làm gì? Bộ anh nghĩ tôi không biết đau sao?"
Anh không nói, khoé miệng mỉm cười rồi áp sát mặt cô.
Oản Oản hơi ngả người ra sau lúng túng hỏi: " Anh...anh muốn làm gì?"
" Cho em đánh lại."
" Thôi khỏi, lại đau tay tôi."
Cận Thiếu không nói, anh cứ chăm chăm nhìn cô, ánh mắt như đang quan sát.
Oản Oản khó chịu cất tiếng hỏi " Anh nhìn gì vậy? Mặt tôi dính gì à?"
Bất ngờ bàn tay thon dài của anh khẽ chạm vào má cô, làm cô khá bất ngờ, giọng Cận Thiếu quan tâm, dịu nhẹ " Có đau không?"
Hoá ra là anh đang lo cho cô, tối qua tự tát vào mặt như thế, sáng nay chúng vẫn chưa hết đỏ.
Oản Oản vội đẩy nhẹ tay anh ra quay đi " Không sao, chút nữa sẽ hết."
" Lần sau đừng làm như vậy nữa, em bực hay khó chịu thì cứ đánh tôi.
Tôi can tâm tình nguyện làm bao cát cho em."
" Bớt lời đường mật đó đi, tôi không thích."
Cận Thiếu khẽ cười, ghé vào tai cô nhỏ giọng trêu ghẹo " Tôi chỉ đường mật với một mình em thôi, còn những kẻ khác là ông bắp cầy."
Oản Oản đỏ mặt quay đi, né tránh khuôn mặt anh cứ như không muốn anh nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Khoé mắt cô lại long lanh giọt nước, bảo sao ở kiếp trước anh lại tàn nhẫn và độc ác với cô như vậy.
Bất chợt một dòng suy nghĩ loé lên trong đầu cô " Nếu như có được trái tim anh ta, vậy thì kiếp này Tâm Linh cô ta..."
Nghĩ tới đây, hai tay cô lại siết chặt lại.
Kiếp trước tất cả là âm mưu kế hoạch thâm độc của ả, nên mới dẫn đến Cận Thiếu càng ngày căm ghét cô, gia đình tan nát, ba mẹ thì mất tích, đến cái chết của Tiểu Uyển cũng là do ả ta đứng sau.
Những tội lỗi mà ả đã gây ra, kiếp này cô nhất định sẽ bắt ả phải trả giá.
" Cận Thiếu, tôi hỏi anh chuyện này."
" Em nói đi."
" Anh và Tâm Linh rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao khi đính hôn, anh lại vì cô ta mà chống lại gia đình, ghét tôi như vậy?"
" Tôi lại tưởng chuyện gì, em muốn biết...Thì hôn tôi đi."
" Anh..."
Cận Thiếu cười mỉm nhìn cô, một nụ cười vô sỉ hết sức.
Oản Oản tức giận, buông đôi đũa đứng lên, nhưng lại bị anh kéo ngược lại ngồi lên đùi, vẻ mặt cô hốt hoảng, lúng túng ấp úng " Cận Thiếu...Anh..."
" Không thì hôn má cũng được, tôi không bắt em phải hôn môi...!Em không muốn biết chuyện của tôi và Tâm Linh thật sao?"
Hai má cô đỏ ửng lên, một phần với cái tư thế xấu hổ này, phần còn lại là chủ động phải hôn má anh, điều này quá sức với cô rồi, nhưng càng muốn biết về chuyện giữa anh và Tâm Linh hơn.
Oản Oản tự chấn an, động viên bản thân trong đầu " Chỉ là hôn má thôi mà, cố lên, mày nhất định sẽ làm được.
Lâm Oản