"Không, không cần đi nữa."
" Hả? Sao lại không muốn đi nữa?"
Tâm Linh trán vã cả mồ hôi, cúi xuống, cặp mắt liếc ngang liếc dọc giống một kẻ đang che giấu chuyện gì đó mờ ám, sợ bị người ta phát hiện.
Oản Oản nhìn ả với vẻ mặt tò mò khó hiểu, vẫn cố giả bộ như không biết chuyện gì mà hỏi khó ả " Cậu đang lo lắng cho anh ta chuyện vô sinh thật hay không hả?"
Tâm Linh không trả lời, hai tay siết chặt đổ đầy mồ hôi, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ thi thoảng liếc nhìn anh, trong lòng đang rất sợ hãi " Nếu như đúng là anh ta vô sinh thật, vậy đứa bé trong bụng phải làm thế nào? Không được, chuyện này phải từ từ, tuyệt đối không thể manh động."
" Tâm Linh, cậu sợ gì sao?"
Oản Oản cất tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tâm Linh.
Ả ta giật mình lắp bắp " Không...không...Đột nhiên tớ cảm thấy không khoẻ."
" Không khoẻ sao? Hay tại cái thai? Cậu nói lúc tốt nghiệp hai người đã lên giường với nhau mà, vậy nên chắc đang trong giai đoạn ốm nghén, mình đưa cậu tới bệnh viện ha!?" Oản Oản mỉm cười ranh ma, liên tục chọc ngoáy Tâm Linh, làm ả ta rơi vào thế bị động cứ như sợ việc xấu bị bại lộ.
" Không cần đến bệnh viện đâu, tớ...tớ đi được..." Tâm Linh dè chừng nhìn cô, rồi quay qua nhìn anh, bước chân dần lùi về sau tiếp tục nói.
" Hôm khác tớ sẽ ghé thăm cậu, tạm biệt." Rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
" Này, cậu làm sao thế? Anh ta bị vô sinh hay không chỉ cần đi kiểm tra thôi mà.
Cậu sợ cái gì vậy?"
Oản Oản cố ý hét thật to cho ả nghe thấy, nhưng Tâm Linh vờ như điếc cứ cắm đầu về phía trước mà bỏ chạy.
Thấy biểu hiện của Tâm Linh như vậy, cô vô cùng thích thú, không kìm được sung sướng mà đưa tay lên miệng che, bật cười khúc khích.
Việc Tâm Linh mang thai, thật ra Oản Oản đã biết được sự thật từ kiếp trước, cái thai vốn không phải của Cận Thiếu, ả ta bị tên trùm đòi nợ **.ỡng hiếp chỉ vì ba mẹ ả nợ tiền hắn.
Sau khi biết bản thân có thai vì sợ bị người khác khinh thường nên mới âm mưu lừa anh.
Kiếp này sống lại, đương nhiên cô sẽ không để ả đạt được mục đích.
" Vui không?"
" Đương nhiên là vui rồi."
Oản Oản nghe hỏi mà trả lời trong vô thức, nhưng ngay sau đó cũng nhận ra có vấn đề, Cận Thiếu bây giờ rất tức giận, anh chống tay ép sát cô vào tường gằn giọng lên " Em dám nói tôi vô sinh? Em thử chưa mà biết?"
Con người anh thất đúng là nhỏ mọn.
Nhưng cũng may cô đã có chuẩn bị từ trước, liền trả lời anh ngay " Tôi làm thế là để giúp anh giải vây, anh không cảm kích thì thôi, ở đó còn trách móc tôi.
Không lẽ anh lên giường với cô ta là thật sao?"
" Tôi chưa lên giường cũng chưa làm tình với ai hết." Giọng nói đanh thép cùng với ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, cứ như đang khắng định chắc chắn cho câu nói, anh không hề nói dối.
Cô cười trừ, né tránh ánh mắt của anh " Không...không có thì thôi."
" Danh tiếng của tôi bị em hủy hoại như thế? Làm sao tôi có thể lấy vợ sinh con được nữa?"
" Con người anh sao lại hẹp hòi như thế? lấy được vợ hay không liên quan gì đến tôi? Chỉ là nói anh vô sinh thôi chứ có nói anh bê đê đâu mà tức giận với tôi?"
Gương mặt anh đột nhiên tối sầm lại, trên trán nôi lên mấy cục tức rõ rệt " Cái miệng hỗn xược."
Ngay sau câu nói ấy, anh bất ngờ cưỡng hôn cô một cách thô bạo.
Bị anh gặm nhấm hết bờ môi, làm cô muốn ngộp thở, ra sức đẩy anh ra mà quát " Anh điên rồi à?
Vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi, anh nhìn cô nhưng không trả lời, khom người xuống rồi nhấc bổng vác cô