Sự việc quá bất ngờ, thật sự cô chưa bao giờ nghĩ tới Đường Tam sẽ tỏ tình, cô trở nên lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
Kiếp trước rõ ràng cô nhớ, mối quan hệ giữa cô và Đường Tam đâu có trở nên như thế này? Rốt cuộc đã sai ở đâu?
" Oản Oản."
Tiếng gọi của Đường Tam làm cô giật thót, né tránh ánh nhìn cậu ấp úng " Tôi...tôi..."
Thấy cô khó xử, cậu tiếp tục hạ giọng nói " Thật ra...!Tôi thích em từ lâu rồi, chỉ là không có can đảm để nói ra...!Thấy em ở bên cạnh Cận Thiếu cảm thấy rất khó chịu, rất muốn giết chết hắn để cướp em về.
Oản Oản...em gả cho tôi có được không? Tôi hứa sẽ dùng cả cuộc đời này để chăm lo cho em, sẽ không làm em khóc nữa."
Nhìn vào ánh mắt kiên định đang nôn nao, mong chờ câu trả lời từ cô kia, thật sự cô không biết phải làm sao cả.
Đường Tam là một người rất tốt nhưng cô không xứng, một phần vì trong trái tim cô, cái bóng của Cận Thiếu quá lớn, lớn tới mức nó không thể bị xoá bỏ.
Từ chối lại sợ cậu tổn thương, cô không nỡ.
Nhưng lừa dối cậu thì cô càng không thể.
Tình yêu nó thì phải xuất phát từ hai phía.
Một ý nghĩ trong đầu loé lên " Hay là cho cậu ấy một cơ hội, dù gì mình và Cận Thiếu kiếp này cũng không thể đến với nhau được nữa."
Cô cứ im lặng không trả lời, Đường Tam khẽ mỉm cười chua xót " Không sao, em cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi cũng được, không vội."
Giọng nói của Đường Tam có gì không đúng lắm, cậu đang sắp khóc sao?
Cận Thiếu bên kia trong lòng cũng đang dưng trào cảm xúc ghen ghét, tay nắm chặt, một thứ gì đó nơn nớp lo sợ hiển diện trong tâm trí, hồi hộp chờ câu trả lời của cô, đồng ý hay là từ chối Đường Tam.
" Chúng ta xuống thôi, để tôi đỡ em."
" Chờ đã..."
Bất chợt cô cầm tay Đường Tam lại.
Đường Tam khó hiểu nhìn cô " Còn chuyện gì sao Oản Oản?"
Sau một hồi suy nghĩ, cô ngượng ngùng lắp bắp " Tôi...Tôi đồng ý."
Đường Tam nghe xong hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc, giây sau vui mừng, xúc động liền ôm chặt lấy cô vào lòng, rối rít nói: " Em nói thật sao? Cảm ơn! thật sự cảm ơn em.
Oản Oản, anh yêu em."
Bị Đường Tam ôm, cô giật mình ngại ngùng, nhưng rồi do dự một lúc, cũng dần đưa hai tay lên ôm lấy lưng, chấp nhận cậu.
Dù gì giữa Cận Thiếu và cô cũng đã không còn duyên nợ gì nữa.
Tháng sau anh kết hôn và tôi cũng thế, sẽ không thua anh.
Thật không ngờ cô lại đồng ý.
Cận Thiếu bên này đang rất giận dữ, cặp mắt đỏ ngầu như máu, bàn tay siết thành nắm đấm đến bật cả máu, đay nghiến trong lòng " Lâm Oản Oản, ai cho phép em đồng ý? Cho dù tôi không lấy em, thì cũng không cho phép em lấy người khác.
Em chỉ thuộc về riêng mình Cận Thiếu tôi thôi."
Đường Tam không thể giấu nổi sự sung sướng trong lòng mà bất ngờ bỗng cô lên, làm cô giật mình hoảng hốt " Đường Tam, anh làm gì vậy?"
" Đương nhiên là nói với cả thế giới, chúng ta sắp làm đám cưới, em là vợ của anh."
Oản Oản đỏ bừng mặt, không thể nói được câu gì, chỉ ôm lấy cổ Đường Tam cúi xuống mà xấu hổ.
Thấy cô như vậy, Đường Tam vui còn hơn trúng số, lần này cậu sẽ họp báo để đưa tin lên toàn thế giới.
Trong lòng Oản Oản thì lại đang lo lắng về quyết định này của bản thân, liệu làm như vậy có đúng hay không? Sống lại để đi một con đường hoàn toàn mới đặt cược vào Đường Tam.
" Muộn rồi, anh đưa em quay trở lại phòng, em đói chưa? Em muốn ăn gì? Anh sẽ đi mua cho em."
" Cháo