" Không đâu, chắc chỉ là mơ thôi."
Cũng không biết là ngủ được bao lâu, mặt trời đã đứng bóng.
Cận Thiếu muốn đánh thức Oản Oản dậy, quay qua thì bên cạnh đã không có ai.
Không biết cô đã rời đi khi nào, âm thầm lặng lẽ không để lại chút dấu vết.
Cận Thiếu cười ra tiếng " Chạy cũng nhanh đấy, thế mà cũng còn đi được à?"
Rồi lại liếc mắt xuống ghế sofa, nơi có dấu vết của sự ân ái, là minh chứng cô đã là người của anh.
Cơ hội thế này sao có thể bỏ qua, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ xấu xa.
Anh đi đến đống đồ dưới đất, nhặt lên con dao nhỏ, rồi quay lại khoét một cái lỗ trên ghế sofa, tấm vải đó có dính lại một chút máu.
Đúng là một kẻ lắm thủ đoạn, vô sỉ biến thái đến thượng thừa.
Khoé miệng cong lên gian xảo " Để tôi xem, em chạy thế nào?"
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Một người đàn ông nhân viên đi vào " Cận Thiếu, cho tôi xin lại kết quả kiểm tra vô sin..."
Bốp!
Còn chưa kịp nói hết câu, thì không biết từ đâu bay ra một quyển sách trúng ngay mặt xém ngã.
Còn chưa kịp định thần trước mắt đã xuất hiện thêm một đống nữa, tên nhân viên giật mình khiếp sợ bị đập túi bụi vào mặt ngã ra đất.
" Ra ngoài " Giọng anh cất lên có chút bực bội.
Tên nhân viên ôm mặt tủi thân, sụt sùi lí nhí " Huhuhu...!Tôi chỉ muốn lấy lại kết quả kiểm tra vô sinh của tôi thôi mà! Sao Cận Thiếu lại đuổi tôi."
Nhưng ai mà biết được trong đầu Cận Thiếu đang toan tính gì " Cứ giữ lại, lần sau còn dùng."
[...]
Oản Oản vừa về tới cổng nhà, cô ngây người không hiểu sao lại có nhiều phóng viên trước cửa đến thế.Giác quan thứ sáu của người phụ nữ mách bảo chẳng có chuyện gì tốt cả, cứ tránh đi là tốt nhất.
" Nhìn kìa, cô ấy đang ở kia."
Một tên phóng viên bất giác nhìn thấy Oản Oản, hắn ta hô hào mọi người chỉ tay về phía cô đang đứng, rồi kéo nhau đến chỗ cô như một đàn ong vỡ tổ.
" Không làm chuyện xấu, thì sao mình phải sợ" Trong lòng Oản Oản đang tự mình trấn an nhưng vẫn có chút lo lắng, bất an.
Trong chốc lát, cả đám đã vây quanh Oản Oản, tiếng máy ánh " Tách tách" không ngừng vang lên mà loé mắt cô, những chiếc micro cứ dí sát vào người, cùng với những câu hỏi dồn dập đến khó hiểu.
" Tiểu Thư Oản Oản, cô có mối quan hệ như thế nào với Cận Thiếu?"
" Cô và Cận Thiếu đang yêu nhau phải không?"
" Có một số người nói cô là tiểu tam, cướp chồng chưa cưới cửa người khác, có đúng như thế không?"
Nghe đến hai chữ " tiểu tam" Oản Oản nhướng mày có chút khó hiểu, phải chăng có nhầm lần gì ở đây không?
Típ típ.
Tiếng còi của một ô tô bảy chỗ vang lên inh ỏi, đã thu hút sự chú ý của tẩt cả đám phóng viên, ngay sau đó có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay cô kéo đi.
Oản Oản có chút bất ngờ trong lòng " Tiểu Uyển? Sao con bé lại ở đây?"
Nhận thấy Oản Oản biến mất, cả đám phóng viên nháo nhào tìm kiếm, rồi đuổi theo không có dấu hiệu dừng lại.
Nhanh chóng chiếc xe bảy chỗ đã đậu ngay trước mặt, cánh cửa mở ra, cả hai nhanh chóng leo lên.
Người lái là Yến An, làm cô khá bất ngờ.
" Chị Oản Oản, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Còn chưa hết bất ngờ, giọng Cận Thiếu lại cất lên làm cô bị một phen trấn động.
" Bảo bối! Em chậm chạp quá rồi đấy."
Cặp mắt trợn tròn, miệng lắp bắt á khẩu không nói lên lời, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bất ngờ Cận Thiếu vươn tay ra cầm lấy cổ tay cô mà kéo vào trong lòng như bế một đứa trẻ, ngữ điệu lại bắt đầu trêu chọc " Bảo bối! Em còn đau tới mức...!đi không nổi nữa à!"
Mặt cô nóng ran tựa như một ngọn cỏ đang bị bén lửa, Oản Oản lập tức phản bác muốn đẩy Cận Thiếu ra, nhưng anh đâu dễ dàng để cho cô làm thế.
Mặc cho cô có ra sức vùng ra, hai tay anh vẫn ôm chặt lấy eo