" Ưm...!đầu đau chết mất."
Oản Oản lờ mờ tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, khó chịu không ngừng.
Bên trên còn quấn một lớp vải trắng quanh trán, khẽ lắc nhẹ vài cái mới tỉnh táo lại một chút.
Lúc này cô mới để ý đến xung quanh, mọi thứ đều lạ lẫm " Nơi này...Rốt cuộc là đâu?"
Đầu lại đau nhức, cứ như ai đó đang dùng vật gì đập vào đầu vậy.
Cạch.
Còn chưa kịp nghĩ thì cánh cửa đã mở ra, theo đó là bóng người của một đàn ông cao to, tay cầm thêm vài miếng băng gạc đến.
Oản Oản nhướng mày khó hiểu " Đường Tam? sao anh lại ở đây?"
" Đây là nhà tôi, cũng chính là nhà của em.
Sao tôi lại không được đến?"
" Nhà của chúng ta???"
Đường Tam vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, thản nhiên mà nói chuyện như không có gì xảy ra, vẻ mặt cô bây giờ làm gì còn để tâm mấy chuyện khác nữa, liền chất vấn.
" Anh đưa tôi tới đây làm gì? Bắt cóc là tội danh đấy, anh biết không?"
Đường Tam không sợ ngược lại còn cười " Tôi biết, nhưng thứ khiến tôi sợ hơn, chính là đánh mất em."
Oản Oản nhíu mày càng không hiểu "Chúng ta chỉ mới quen nhau? Anh thích tôi ở điểm gì?"
" Không phải mới quen, mà tôi biết em từ lâu rồi.
Chỉ cần em ngoan ngoan nghe lời sống ở đây cùng tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em."
" Tôi không cần, tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn về nhà."
" Còn làm loạn nữa, nếu không tôi sẽ đánh em."
Ánh mắt ấy, giọng nói ấy, đầy đe doạ đến khiếp sợ, cô không thể tin được người đàn ông lúc nào cũng dịu dàng như vậy, lại có mặt khác, đáng sợ như thế này.
Oản Oản dè chừng xích người tránh xa khỏi con người đáng sợ kia.
Càng nghĩ càng không đúng, kiếp trước hai người vốn dĩ chỉ quen biết nhau qua tính chất công việc, tại sao kiếp này cậu ta lại điên dại như vậy?
Đường Tam mỉm cười dịu dàng " Đừng sợ, tôi chỉ muốn thay băng trên đầu cho em."
" Tôi tự thay được."
Lập tức bị Oản Oản từ chối khiến cậu không vui, sắc mặt có chút khó chịu " Tôi nói em qua đây, đừng khiến tôi nhắc lại lần hai."
Nhìn thấy Đường Tam như vậy, cô không còn cách nào khác để từ chối, ngoan ngoãn tiến tới, bỗng một kế hoạch trốn thoát hiện lên trong đầu.
Đường Tam giơ tay ra chạm vào trán cô, bất chợt không hiểu lý do vì sao theo phản xa mà né tránh.
Đường Tam cau mày " Em né cái gì?"
" Không, chỉ là trước giờ chưa có ai chạm vào tôi...Nên..." Oản Oản vội kiếm một cái cớ để lấp lém đi, nhưng một kẻ như Đường Tam sao có thể dễ bị lừa cho được, cậu cười khẩy nói:
" Thật là chưa ai chạm vào không? Kể cả Cận Thiếu?"
Cô gượng gật đầu.
Đường Tam lại bật cười làm cô giật mình, hoang mang đầy khó hiểu " Anh cười cái gì?"
" Em coi tôi là kẻ ngốc à? Những cái vết trên cổ em là gì thế kia? "
Cô giật mình vội kéo cổ áo lên che đi, cúi xuống lắp bắp " Là...Là muỗi thôi."
" Muỗi?" Cậu nghi hoặc hỏi.
" Đúng, là muỗi."
" Muỗi to tên Dạ Cận Thiếu à?"
" Không có..."
" Không có? Vậy tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời? Oản Oản, hắn đối xử tệ bạc với em như vậy? Tại sao em vẫn ngu dốt đâm đầu vào hắn ta?"
Nghe những lời chất vấn ấy, cô không biết trả lời thế nào, chính bản thân cô còn không hiểu được, tại sao vẫn có thể yêu anh và tha thứ cho anh dễ dàng như vậy.
Có lẽ vì anh đã thay đổi?
" Lâm Oản Oản, em nói đi?" Đường Tam gằn giọng lên, bàn tay siết chặt vào bả vai cô lay mạnh đầy tức giận.
" Đường Tam, anh điên rồi." Vừa nói cô