"Chị Oản Oản.
Anh trai ngốc!...!Các người mau lên, mau nhảy xuống cứu chị dâu tôi mau lên."
Oản Oản trong cơ mê man hình như nghe thấy tiếng của ai đó, cô thầm nghĩ " Là Tiểu Uyển phải không? chỉ có con bé mới có cái giọng lanh lảnh ấy.
Nhưng mà...Sao con bé có thể ở đây được?..."
Cái hình bóng mờ mờ của ai đó đang xông vào thì cũng là lúc ý thức của Oản Oản đã không còn nữa, hoàn toàn chìm vào trong cơ hôn mê, hai mắt nhắm tịt lại không còn biết hay nghe thấy gì nữa.
Lúc này Đường Tam đứng ở một góc cây, quan sát đám người đang lao vào cứu Oản Oản và Cận Thiếu.
Mà không biết rằng sau cậu còn có một người khác.
" Anh Đường Tam."
Cậu ngạc nhiên quay lại " Yến An?"
Yến An tâm trạng rối bời, nét mặt buồn bã đến đáng thương, cặp mắt long lanh ngấn lệ nhìn cậu, lấy hết can đảm để nói ra " Anh...Thích chị Oản Oản sao?"
Đường Tam nhướng mày khó chịu, không muốn trả lời câu hỏi ấy, lập tức xoay ngoài bỏ đi không ngó ngàng tới Yến An.
Cô bé không chịu bỏ cuộc, hai tay siết chặt mà hét lên " Đường Tam.
Em thích Anh."
Đường Tam dừng lại một chút, nhưng rồi lại khẽ nhếch môi " Vậy sao?"
Yến An rơi vào bối rối trước câu trả lời của cậu.
Đường Tam lại lên tiếng tiếp: " Nhưng trái tim tôi...đã thuộc về người khác rồi!" Bước tiếp mà không quay đầu lại.
Yến An đứng yên tại chỗ, đôi mắt đỏ au ngấn lệ nhìn bóng lưng cậu rời đi, môi mím chặt rồi ngồi sụp xuống ôm lấy đầu gối mà bật khóc, giọng nói đầy chua chát " Tại sao...tại sao chứ...Sao anh cứ phải tranh dành, chạy theo thứ vốn không thuộc về mình như vậy?"
Có đau lòng không? Có tổn thương không? Đến cuối cùng người họ chọn.
Không phải là mình.
Ba ngày sau.
Tại bệnh viện Mỹ Nhân.
Oản Oản tỉnh dậy sau cơn hôn mê, hai mắt mở to liền bật dậy khỏi giường, nước mắt không tự chủ lại rơi xuống.
Bước hút một cái xém té sấp mặt, cũng may vừa lúc mẹ cô vào đỡ kịp.
" Con gái, con tỉnh rồi sao? Cẩn thận..."
Oản Oản không quan tâm, nắm chặt cánh tay bà Lâm lay mạnh, miệng cố thốt lên câu "Mẹ...Mẹ ơi! Cận Thiếu, anh ấy sao rồi!"
" Oản Oản con bình tĩnh, con mới tỉnh lại..."
" Mẹ! Con không sao! Làm ơn hãy nói cho con biết...Cận Thiếu anh ấy sao rồi!..."
" Cận Thiếu nó...nó..." Bà Lâm cúi xuống, ánh mắt như muốn né tránh câu hỏi, ngập ngừng không muốn nói.
Nhìn sắc mặt bà Lâm cô như đoán ra được phần nào, càng kích động hơn " Mẹ à! Mau nói cho con biết đi mà..." Giọng cô nghẹn đi, nước mắt ừng ực trào dưng.
Nhìn con gái mình như vậy.
Bà Lâm đau lòng xót xa, đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước cho cô, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn đi " Con phải bình tĩnh...! Cận Thiếu nó..."
Đôi mắt đỏ hoe chăm chú chờ đợi câu trả lời từ bà Lâm, bà cứ ngập ngừng cô càng sốt sắng trong lòng.
Do dự một lúc bà Lâm cũng quyết định nói ra, giấu cũng không được, bà lủi thủi buồn bã nắm chặt tay con gái mình, rồi nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: " Cận Thiếu vì bị thương quá nặng...Lúc đó cho dù đã dùng trực thăng cấp tốc đưa tới bệnh viện, nhưng cũng muộn rồi.
Nó mất quá nhiều máu và...!Ra đi ngay khi vừa được đưa vào phòng cấp cứu..."
Bịch một tiếng.
Cái tin như sét đánh ngang tai.
Cơ thể cô như không có xương sống mà ngồi sụp xuống đất, ánh mắt như một kẻ vô hồn bất động ngồi đó.
Bà Lâm lo lắng liên tục lay người cô " Oản Oản, con làm sao thế này? Oản Oản."
Nước mắt Oản Oản càng chảy dài, cô bật khóc vì anh.Hối hận vì đã không cho anh một cơ hội.
Hết lần này đến lần khác Cận Thiếu luôn dịu dàng bảo vệ cô.
Vậy mà cô