Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Trục xuất rời khỏi, ly rượu đó


trước sau

Toàn bộ sảnh tiệc đều trở nên im lặng, ngay cả đến những người tấu nhạc cũng quên cả nhiệm vụ mà quay qua nhìn hai người đang đứng ở vị trí trung tâm…

Khuôn mặt của Tiết Định Kiều biến hóa từ lập dị đến hoảng loạn cuối cùng trở thành phẫn nộ, cô ta dùng âm thanh mà cả đời này cô ta chưa từng phát ra qua để biểu đạt sự bất mãn của bản thân đối với Lục An Nhiên…

“A!!!” tiếng thét của Tiết Định Kiều cũng làm cho những người đang xem náo nhiệt ở đây định thần lại.

“Hừ.” Lục An Nhiên hừ lạnh một tiếng, kiếp trước Tiết Định Kiều ở trước mặt mọi người cho cô một cái tát thật mạnh hôm nay coi như cô cũng đã báo được mối thù đó! Cô biết rằng, dựa theo tính cách Tiết Định Kiều mà nói, hành động hôm nay của Lục An Nhiên, tuyệt đối so với việc trực tiếp tát cô ta một bạt tai còn khó chịu hơn.

“Cô... cô...” Tiết Định Kiều phẫn nộ vươn tay chỉ vào Lục An Nhiên, mặt mày biến xanh: “Lục! An! Nhiên! Cô... cô nhớ kỹ cho tôi!”

“Tôi sẽ nhớ kỹ, nhớ rất rõ ràng!” hai tay Lục An Nhiên khoanh trước ngực, không sai, cô thực sự sẽ ghi nhớ rất rõ ràng, nếu không thì hôm nay cô cũng sẽ không xúc động như vậy, làM ra loại chuyện này, nhưng cô vốn không hề hối hận.

“Cô!” nhìn vào mắt của Lục An Nhiên, Tiết Định Kiều giơ tay ra liền muốn cho Lục An Nhiên một cái tát.

Lục An Hổ đi trước một bước kéo Lục An Nhiên về sau lưng anh che chắn hoàn toàn, mà Tiết Định Kiều lại tát hụt vào không trung. Sự thù ghét, tức giận, quẫn bách tập trung lại trên người, khiến cho Tiết Định Kiều giẫm chân xuống nền đất, hận không được mà lập tức nhào qua đâm chết Lục An Nhiên.

“Kiều Kiều!” Tiết Định Cương vội vàng kéo Tiết Định Kiều lại, sắc mặt hắn ta cũng không dễ nhìn cho lắm, anh em bọn họ khi nào chịu qua những ủy khuất này đâu?

“Anh! Anh! Anh xem! Chính là con tiện nhân này! Anh nhìn cô ta ức hiếp người quá đáng lắm rồi!” Tiết Định Kiều căng cổ họng lớn giọng cáo trạng với Tiết Định Cương, đôi mắt của cô ta vì tức giận mà trở nên đỏ tươi, gân xanh trên cổ giần giật. Vốn dĩ cổ áo chữ V khoét sâu để khoe ra làn da tuyết trắng hiện tại lại dính đầy sô cô la, nghĩ cũng không dám nghĩ, bộ lễ phục này coi như vứt rồi.

“Kiều Kiều! Kiều Kiều em bình tĩnh một chút!” Tiết Định Cương dùng hết sức mà ôm chặt Tiết Định Kiều đang rất là tức giận, hiện tại người nhiều như vậy, tuyệt đối không được để mất mặt thêm nữa: “Chúng ta đi.”

“Đi? Đi cái gì mà đi!” Tiết Định Kiều nghe xong Tiết Định Cương nói càng thêm tức giận, ngay cả đến âm thanh cũng cao hơn mấy phần: “Em không đi! Em... em phải đánh chết cô ta!” Tiết Định Kiều nói xong liền muốn xông qua đánh Lục An Nhiên, lại bị Tiết Định Cương giữ chặt hai cánh tay, Tiết Định Kiều không cách nào xông lên vô cùng điên tiết, từ nhỏ đến lớn đã lúc nào cô ta phải chịu loại ủy khuất này chứ! Thật đáng chết! Lục An Nhiên đáng chết này!

“Kiều Kiều!” Tiết Định Cương nhìn thấy em gái mình lại muốn vùng ra, vội vàng cường ngạnh mà lôi Tiết Định Kiều rời đi.

“Anh buông tay em ra! Buông tay ra!” hai mắt Tiết Định Kiều như muốn phun ra lửa.

Mà một “Long thiếu” khác đang đứng trong đám người lúc này cũng nhận được một tờ giấy, sau khi mở tờ giấy ra, “Long thiếu” kinh ngạc mở miệng rống: “Náo đủ chưa! Xem Long gia là nơi nào?”

Âm thanh của “Long thiếu” vang lên làm cho Tiết Định Kiều đang náo loạn liền im bặt, cô ta nhìn sang “Long thiếu” với một ánh mắt đầy ủy khuất. Trước khi cô ta và anh trai đi ra cửa, ba mẹ đã ra lệnh, để cho bọn họ tiếp cận Lục An Nhiên, tốt nhất là anh trai cô ta chiếm được Lục An Nhiên, mà mục tiêu của cô ta chính là tiếp cận Long thiếu... vốn dĩ khi nghe thấy những lời này, cô ta còn cảm thấy không muốn như vậy. Hiện tại cô ta cũng đã mười chín tuổi, cái người là Long thiếu kia vẫn còn đang học năm ba Cao trung! Để cô ta đi quyến rũ một cậu nhóc hỉ mũi chưa sạch? Thật nực cười!

Nhưng hôm nay, cô ta đã bị mê hoặc bởi vị “Long thiếu” phong độ ngời ngời này. Mặc dù anh ấy mang mặt nạ, nhưng khi đứng trong đám người anh khí bức người hào quang tỏa sáng như vậy khiến cho cô ta đã bị mê hoặc ngay từ ánh mắt đầu tiên, hiện tại bị “Long thiếu” rống như vậy, thể diện của cô ta cũng không giữ được nữa.

“Gây chuyện trong bữa tiệc của Long thị, sau này những bữa tiệc của Long thị, sẽ không hoan nghênh các người nữa. Các người đi đi!” “Long thiếu” lạnh giọng hạ lệnh.

Lời của này của “Long thiếu” không thể nghi ngờ chính là phán cho hai anh em em Tiết Định Cương tội tử hình, hôm nay một khi bọn họ bị Long thị đuổi ra khỏi bữa tiệc này, sau này ở thành phố S này còn gia đình nào dám mời hai anh em bọ họ đến tham gia tiệc tùng nữa chứ? Thậm chí có thể nói là, trong giới thượng lưu ở thành phố S này sẽ không còn chỗ đứng cho hai anh em bọn họ nữa.

Nghe lời nói của “Long thiếu”, khuôn mặt hai anh em Tiết Định Cương và Tiết Định Kiều đều biến sắc, đặc biệt là Tiết Định Cương, không thể ở lại thế giới thượng lưu của thành phố S, cũng chính là cắt đứt đi tư cách thừa kế của hắn ở Tiết thị! Làm sao có thể? Hắn ta cẩn thận lo lắng trước sau cho Tiết thị cũng chỉ vì mục đích này? Nhưng mà...

“Dựa vào cái gì?!” Tiết Định Kiều gào thét: “Là do Lục An Nhiên gây chuyện trước! Là cô ta...”

Âm thanh của Tiết Định Kiều còn chưa chấm dứt, micro trên sâu khấu liền truyền lại một đoạn ghi âm: “Tôi một chút cũng không muốn quản, cho nên có thể hay không làm phiền cô rời đi? Cô đứng ở đây thật sự ảnh hưởng đến tâm tình ăn uống của tôi!” âm thanh thông qua chiếc micro mà truyền khắp không gian bữa tiệc: “Hay là nói cô đến đây là để kiếm chuyện?”

“Kiếm chuyện với cô thì sao!” âm thanh của Tiết Định Kiều trong đoạn ghi âm kiêu ngạo hống hách. Ai đúng ai sai nghe xong liền có thể biết được.

“Bởi vì cảm thấy rất đặc sắc, cho nên dùng điện thoại ghi lại đoạn này, không muốn động chạm đến quyền riêng tư của hai người, đừng để ý nhé!” Tỉnh Hướng Ân cười hề hề nói chuyện qua micro.

“Sẽ không.” Lục An Nhiên sao lại để ý chứ?

“...” sắc mặt của Tiết Định Cương và Tiết Định Kiều trắng bệch, ánh mắt của những người xung quanh giống như là những con dao nhọn phóng tới bọn họ.

“Chúng ta đi...” ba chữ này từng chữ từng chữ tựa như phát ra từ kẽ răng nghiến chặt của Tiết Định Cương, thành quả khổ cực của hắn
ta bao nhiêu năm nay, đã bị hủy sạch trong đêm nay...

Tiết Định Kiều cũng biết là không còn biện pháp nào có thể lưu lại nữa, cô ta hung tợn nói với Lục An Nhiên: “Lục An Nhiên, cô nhớ kỹ cho tôi!” thù này không báo thề không làm người!

“Bye bye!” trên mặt mang theo nụ cười mà phất tay, Lục An Nhiên cảm giác tâm tình trở nên rất tốt, hôm nay quả là thu hoạch không tệ nha.

Ánh mắt của mọi người tiễn hai anh em Tiết Định Cương rời đi, sau khi bọn họ rời khỏi, lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra những người đang nói chuyện tiếp tục nói chuyện, đang khiêu vũ tiếp tục khiêu vũ. Đối với những người không chút liên quan này, là sống hay chết đều không có liên quan gì nhiều đến bọn họ.

“Không nghĩ tới là cậu thật sự đã chuẩn bị thế thân!” Tỉnh Hướng Ân đi đến bên cạnh V đang cầm ly rượu: “Còn chuẩn bị gì nữa không?”

“Cậu đoán xem.” V mở miệng nói, âm thanh trầm thấp mà tràn đầy từ tính.

“Yô! Lại còn biến giọng! Loại đồ chơi này chắc lại lấy từ bên Phượng Lập Hành phải không? Cho tôi mượn chơi vài ngày!” bộ dạng Tỉnh Hướng Ân như là thám hiểm ra một đại lục lớn.

“Tự đi kiếm cậu ta mà lấy! Tôi về phòng đây!” dứt lời V để ly rượu trống không xuống chiếc bàn dài màu trắng sau lưng, loại đồ chơi này mặc dù có thể thay đổi giọng nói, nhưng tác hại đối với cổ họng cũng rất lớn, hiện tại anh cảm thấy cổ họng rất khó chịu.

“Chậc... vô dụng.” Tỉnh Hướng Ân cũng không ngăn cản chỉ nhắc nhở thêm: “Tôi nhận được một tin, đám người ở Đế Đô muốn bắt đầu hành động rồi.” “Tôi biết rồi.” V đáp một tiếng tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.

“Long...” Lục An Hân đuổi theo bóng dáng đó, muốn hô lên, lại cảm thấy ở trước mặt nhiều người như vậy mà gọi tên của Long Ngọc Tinh thì không hay cho lắm, đặc biệt là ở một nơi khác tại sảnh tiệc lại có một “Long thiếu” giả khác đang cố gắng chống đỡ, nếu Long Ngọc Tinh có ý làm như vậy, thì cô ta làm như vậy sẽ chỉ khiến Long Ngọc Tinh càng thêm chán ghét cô ta... nhưng bóng hình đó... sẽ không sai được... loại khí chất đó tuyệt đối chính là Long Ngọc Tinh không thể sai được!

“Ủa? Lục tiểu thư!” Tỉnh Hướng Ân đúng lúc xuất hiện trước mặt Lục An Hân, mang theo nụ cười chết người: “Cô chạy vội như vậy, là đang tìm tôi sao? Dự định ngay bây giờ sẽ thanh toán hết toàn bộ tiền lễ phục sao?”

“...” Lục An Hân nhìn thấy bóng dáng Long Ngọc Tinh hoàn toàn biến mất trong đám đông, lại nhìn sang Tỉnh Hướng Ân đang đứng trước mặt, vừa vội vừa tức vừa không biết làm sao, lại càng thêm thù ghét Lục An Nhiên! Lục An Nhiên này sẽ cho rằng thật sự tăng thêm phiền phức cho cô ta sao! Tiền lễ phục một đồng cô ta cũng sẽ không nhả ra, tuyệt đối sẽ khiến Lục An Nhiên phải trả toàn bộ số tiền! Tuyệt đối!

Mà ở một góc khác không ai để ý đến của sảnh tiệc, dường như ả ta cảm thấy mình không tồn tại, Sở Dao nắm chặt nắm tay, cảm giác như không thể chịu đựng nỗi loại không khí này nữa, trong lòng xuất hiện ý nghĩa muốn rời khỏi. Nhưng mà, hôm nay ả cũng có nhiệm vụ của bản thân! Nếu như chưa hoàn thành nhiệm vụ đã rời khỏi, Lâm Hạo Thịnh nhất định sẽ không vui!

Lúc này, điện thoại của Sở Dao vang lên, Sở Dao vội vàng mở điện thoại ra, phát hiện chính là tin nhắn của Lâm Hạo Thịnh. Trong lòng tràn đầy vui mừng, Sở Dao mở tin nhắn ra, nhìn thấy vọn vẹn hai chữ “hành động” trong tin nhắn, khóe miệng Sở Dao hơi hơi dương lên, đứng dậy liền đi đến chiếc bàn gần nhất cầm lấy hai ly rượu coctail, sau đó bỏ một chút bột trắng vào một trong hai chiếc ly, chầm chậm đi đến bên Lục An Nhiên: “An Nhiên!”

“Sở Dao?” Lục An Nhiên vẫn luôn không thấy Sở Dao, còn nghĩ là hôm nay ả ta không đến! Quan sát từ trên xuống dưới bộ lễ phục của Sở Dao, khóe miệng Lục An Nhiên dương lên: “Bộ lễ phục này rất phù hợp với cậu đó...” đều là loại hàng rẻ mạt... kiếp trước Lục An Nhiên nâng niu Sở Dao như một vị công chúa, kiếp này không có sự hỗ trợ về tài chính của cô, Sở Dao cũng chỉ có thể như vậy thôi!

Không ngừng nghĩ về kiếp trước, kiếp trước Sở Dao và Tiết Định Kiều cũng là chị em tốt! Nếu không Tiết Định Kiều sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy mà cho cô một cái bạt tai, biến cô trở thành thiên kim trò cười của cả thành phố S.

“...” Sở Dao cắn chặt hàm răng nhịn xuống sự bất mãn trong lòng trên mặt tràn đầy nét cười đem ly rượu không có thuốc trong tay cho Lục An Nhiên: “Cùng nhau uống một ly nhé!”

“Mình còn chưa thành niên, uống nước trái cây là được!” Lục An Nhiên làm sao có thể tùy tiện uống những thứ do Sở Dao đưa chứ?

“Không phải cậu lo mình sẽ hạ độc chứ?” Sở Dao cười một cách khoa trương.

“Chuyện này có gì phải lo lắng hay không chứ!” Lục An Nhiên vươn tay ra đem hai ly rượu coctail trong tay Sở Dao bỏ ra sau lưng, sau đó cho Lục An Hổ một ánh mắt, Lục An Hổ liền đưa lại cho cô hai ly nước ép cam tươi.

“Cái này…” nhìn thấy hai ly rượu đều bị bưng đi, Sở Dao hơi kinh ngạc, nhìn ly nước ép cam bị nhét tới tay, Sở Dao ngại ngùng cười: “Mình có thể uống nước ép cam với cậu, vậy sau khi uống xong ly này, cậu vẫn phải uống cùng mình một ly rượu mới được.”

“Được thôi!” đôi mắt đẹp vừa chuyển Lục An Nhiên đáp một tiếng: “Uống ly nước ép cam này trước đi!” Lục An Nhiên uống một ngụm nhỏ nói: “Nước cam này được ép bằng trái cam tươi, mùi vị rất tuyệt.”

“Ừm...” hiện tại Sở Dao làm gì còn tâm tình đi mà uống nước cam tươi gì chứ, chỉ muốn nhanh chóng để cho Lục An Nhiên ngoan ngoãn uống hết ly rượu đó mà thôi...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện