Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Kỷ linh ủy khuất, cùng kết thân gia


trước sau

“An Nhiên, An Nhiên!” Kỷ Linh từ từ chạy đến bên cạnh Lục An Nhiên, trong lòng ôm một hộp quà khoảng cỡ 10 phân được gói giấy màu bên ngoài nói: “Có phải mình ăn mặc có hơi tùy tiện không...”

“Vẫn được... mà...” Lục An Nhiên đánh giá Kỷ Linh từ trên xuống dưới, hôm nay Kỷ Linh mặc một bộ váy liền màu xanh bạc hà, mái tóc dài trên đầu được buộc thành một củ hành, toàn thân tràn đầy hơi thở của thanh xuân.

“Nhưng mà... mình thấy tất cả mọi người đều mặc những bộ lễ phục rất đẹp...” Kỷ Linh bĩu môi, một đôi mắt nhìn quanh bốn phía, trong lòng có chút tự ti của bản thân, cảm giác bản thân không hề phù hợp với khung cảnh sang trọng như vậy.

“Ừm... nếu như thân hình của hai đứa mình không kém nhau lắm, mình còn có thể đem lễ phục chưa mặc qua cho cậu, nhưng mà...” Lục An Nhiên có chút xin lỗi nhìn tứ chi của Kỷ Linh nói: “Sợ là số đo không hợp cho lắm...” hôm nay thật sự là do sai lầm của cô, hoàn toàn quên mất là Kỷ Linh không có lễ phục.

“Ô...” Kỷ Linh bụm má một bộ dáng ủy khuất: “Mình cũng chỉ hơi mập một chút thôi... là do An Nhiên cậu quá ốm thì có...” cô giảm cân là được chứ gì... cô nhất định phải cố gắng giảm cân!

“Mình cũng không ốm.” Lục An Nhiên kéo tay của Kỷ Linh áp lên hai má cô: “Cậu xem hai má mình cũng có thịt như là má phúng phính của em bé vậy.”

“Chỉ là mặt cậu có chút thịt thôi, cậu nhìn xem eo cậu nhỏ như vậy…” Kỷ Linh dùng tay bắt lấy eo của Lục An Nhiên đo thử: “Rõ ràng một chút thịt thừa cũng không có!”

“Ha ha ha!” Lục An Nhiên tránh né: “Nhột quá, nhột quá!”

“Thì ra cậu sợ nhột à!” Kỷ Linh có thể được xem là đã bắt được nhược điểm của Lục An Nhiên, liền tiếp tục dùng sức: “Cậu có phục không! Cậu có phục không!”

“Phục! Ha ha ha! Phục! Phục… Ha ha ha… mình, mình phục rồi!” Lục An Nhiên cầu xin tha, cô thật sự rất sợ nhột nha!

“An Nhiên!” Kỷ Nhu vừa quay về liền nhìn thấy An Nhiên đang cùng với một cô gái náo loạn thành một đoàn liền lên tiếng chặn lại: “Trước tiên đừng nghịch nữa.”

Nhìn thấy có người ngăn lại, Kỷ Linh cũng lập tức thu hồi tay.

“An Nhiên à!” Kỷ Nhu vỗ vỗ tay của Lục An Nhiên: “Nhiều khách khứa ở đây như vậy, đừng nghịch ngợm như vậy nữa!”

“Ừm...” Lục An Nhiên gật đầu: “Con biết rồi mẹ...”

Kỷ Lịch nghịch ngợm le le lưỡi: “Dì à, người đừng trách tội An Nhiên... là con không tốt...”

“Con là?” Kỷ Nhu nhìn Kỷ Linh, không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng của Kỷ Linh, Kỷ Nhu vẫn cảm thấy có chút quen thuộc.

“Con chào dì, con là Kỷ Linh.” Kỷ Linh cầm lễ vật bên cạnh lên nói: “Chúc dì sinh nhật vui vẻ, chúc người càng ngày càng đẹp!”

“Cảm ơn!” Kỷ Nhu cười nhận lấy lễ vật, lại ngắm nhìn dung mạo của Kỷ Linh lần nữa, thật sự cảm thấy có chút quen mắt…

“Mẹ?” Lục An Nhiên nhìn thấy ánh mắt Kỷ Nhu có chút ngây ngẩn, liền vươn tay đẩy khuỷa tay của bà vài cái.

“Ơ…” Kỷ Nhu hồi thần cười: “Không sao, các con cứ nói chuyện đi, mẹ đi qua bên kia một chút!”

“Ừm, được!” Lục An Nhiên gật đầu kéo tay Kỷ Linh qua: “Kỷ Linh mình mang cậu đi ăn đồ ăn ngon!” đầu bếp lần này đều trải qua sự lựa chọn kỹ càng của cô, tay nghề cũng là đỉnh nhất. Lần trước tham gia vào yến hội của Long thị, Lục An Nhiên đích thân thưởng thức những món ăn ngon đến như vậy, lần này vào sinh nhật của Kỷ Nhu, Lục An Nhiên tự nhiên sẽ đối với mảng đồ ăn càng thêm chú ý.

Vô luận là rượu ngon hoặc thức ăn, ngay cả đến bánh ngọt tráng miệng, mỗi loại đều do đích thân Lục An Nhiên thử qua, để tạo điều kiện cho Lục An Nhiên nếm thử, tất cả thức ăn của ngày hôm nay đều là đồ chay. Đây cũng là thuận tiện cho Lục An Nhiên đưa ra khái niệm chế độ ăn uống mới của cô.

Ăn một miếng bánh kem nhỏ, Kỷ Linh hạnh phúc nhắm mắt lại: “Thật là ngon!” ngọt mà không ngấy, một cổ hương thanh mát lan tỏa trong miệng, thật sự là mỹ vị mà trước đây chưa từng được thưởng thức qua.

“Đúng không!” Lục An Nhiên đắc ý cười, lại cầm lên một khối bánh kem nhỏ: “Há miệng, lại cho cậu nếm thử cái này, đây là trà xanh, giải dầu mỡ ăn rất ngon!”

“Được thôi!” Kỷ Linh há miệng ra, một ngụm cắn lấy miếng bánh kem nhỏ đó: “Cái này thật là ngon!” Kỷ Linh hoàn toàn đem quyết tâm giảm cân lúc nãy trong lòng ném ra sau đầu: “Còn có cái nào ăn ngon không?”

“Còn ăn còn ăn!” Lục An Hổ đột nhiên xuất hiện, dùng tay bóp lấy hai má phúng phính của Kỷ Linh: “Đều tròn thành cái dạng này rồi, còn ăn!”

“Đau quá... đau quá! Đau quá!” Kỷ Linh kêu đau vài tiếng, thu hồi lại bàn tay đang vươn tới cái bàn dài đặt bánh kem, dùng lực đập vào tay của Lục An Hổ.

“Hừ!” Lục An Hổ thu tay lại nói: “An Nhiên, em cũng không trông chừng cậu ấy một chút, em nhìn cậu ấy tròn như vậy!”

“Lục An Hổ!” Kỷ Linh giống như một con hổ con đang nhe nanh múa vuốt vung nắm tay lên: “Đè bẹp cậu nha!”

“Hai người các anh thật là!” Lục An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao hai người các anh lại cứ thích đấu võ mồm thế!”

“Là do cậu ấy ăn hiếp mình mà!” Vẻ mặt Kỷ Linh tràn đầy ủy khuất: “Cậu ta cùng Tần Thư Mặc vẫn luôn chê cười mình mập!”

“Vậy cậu ăn ít lại đi!” Lục An Hổ nói, mỗi lần nhìn thấy hai má tròn trịa của Kỷ Linh anh lại cứ muốn xoa nắn vài cái sau đó trêu chọc một chút, giống như một con mèo mập mạp, luôn khiến cho người ta muốn đùa giỡn.

“Hừ! Cậu ăn hiếp mình! Mình không nói với cậu nữa!” Kỷ Linh không vui bĩu môi, nơi đây nhiều đồ ăn ngon như vậy còn bảo cô giảm cân, đây... đây không phải là làm khó người khác sao! Nhưng Kỷ Linh cũng biết bản thân vô lý, vì thế trốn ra sau lưng của Lục An Nhiên chỉ để lộ ra một cái đầu tròn trịa len lén nhìn qua.

“Haizzz!” Lục An Nhiên lắc đầu nói: “Kỷ Linh, hôm nay cậu cứ ăn thoải mái đi, những món ăn hôm nay đều là đồ chay, bánh ngọt cũng có hàm lượng chất béo rất thấp, cậu chỉ cần ăn nhiều một chút, ngày mai lại giảm cân là được!”

“Ừm!” Kỷ Linh gật đầu thật mạnh: “Ngày mai khẳng định sẽ giảm cân!”

“Phụt...”
Lục An Hổ cười phụt một tiếng sau đó quay đầu đi: “Ngày mai lại ngày mai, ngày mai đến bao giờ!”

“Cậu!” Kỷ Linh tức giận từ sau lưng Lục An Nhiên chạy ra sau đó giẫm một phát thật mạnh lên chân Lục An Hổ, sau đó lại nhanh chóng quay lại núp sau lưng Lục An Nhiên.

“A!” phía trước chân Lục An Hổ phát đau, vội vàng lùi về sau hai bước: “Kỷ Linh chết tiệt! Còn dám giẫm mình!”

“Hai người các cậu đừng nháo nữa! Hôm nay khách khứa rất nhiều, đừng để người khác nhìn mà chê cười!” Lục An Nhiên cũng đã cạn lời với hai người này: “Còn có!”

Lục An Hổ nghe xong lời Lục An Nhiên liền gật đầu, anh không thể tăng thêm phiền phức cho Lục An Nhiên. Mà Kỷ Linh cũng không nói thêm gì nữa, hôm nay thân phận của cô là khách mời, gây ra họa liền thảm!

“Bắt đầu từ ngày 1 tháng 10 ngày đầu tiên đi học sau khai giảng, An Hổ anh phải bảo vệ Kỷ Linh cho thật tốt!” Lục An Nhiên mở miệng nói, cô không dám tin Sở Dao sẽ thành thật như vậy!

“Mình không cần cậu ta bảo vệ!” Kỷ Linh nói, tự bản thân cô sẽ cận thận một chút.

“Không được!” Lục An Nhiên mở miệng liền cự tuyệt: “Kỷ Linh, trước khi vở kịch sân khấu kết thúc, Lục An Hổ sẽ luôn bảo vệ cậu!”

“Ừm...” Kỷ Linh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lục An Nhiên, cũng hiểu rõ sự quan tâm của An Nhiên đối với cô, nên cũng không nói thêm gì nữa, liền dùng ánh mắt lén nhìn qua Lục An Hổ cũng đang nghiêm túc, sau đó âm thầm cúi đầu xuống, nhìn bộ dạng vẫn là nên ngoan ngoan nghe lời thì hơn.

“An Nhiên!” một âm thanh của con gái vang lên, Lục An Nhiên theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn qua, nhìn thấy Lục An Hân cùng Sở Dao đang cùng nhau đi tới.

“Kế hoạch bảo vệ từ giây phút này bắt đầu!” Lục An Nhiên dùng âm thanh chỉ ba người bọn họ có thể nghe được.

“Nhận lệnh.” Lục An Hổ không vết tích gật đầu, vươn tay liền đem Kỷ Linh bảo vệ sau lưng, thể hiện ra hành động của một người bảo vệ.

Kỷ Linh nhìn Lục An Hổ ở trước mặt, nhìn bóng lưng anh, trong khoảnh khắc cô cảm thấy trái tim mình đập có chút loạn nhịp.

“Chị họ, Sở Dao!” Lục An Nhiên phủ lên nụ cười chiêu bài của mình cười nói: “Hai người qua đây từ lúc nào thế, vẫn luôn bận rộn nên không nhìn thấy hai người, thật sự tiếp đãi không chu đáo mà!”

“An Nhiên, mọi người đang nói chuyện gì thế? Vui vẻ như vậy!” Sở Dao nhìn thấy Lục An Nhiên nói chuyện vui vẻ với Kỷ Linh trong lòng lướt qua một tia khó chịu.

“Không nói gì cả!” Lục An Nhiên cười nói: “An Hổ, anh dẫn Kỷ Linh đi ra ngoài dạo đi, đây là lần đầu tiên cậu ấy đến Lục gia.” Lục An Nhiên vốn không hề muốn để Sở Dao tiếp xúc với Kỷ Linh nhiều hơn.

“Mình cũng là lần đầu tiên tới Lục gia đó! Mình cũng đi cùng nhé!” Sở Dao mở miệng nói.

“Vẫn là không nên thì tốt hơn!” Lục An Nhiên ngoài cười trong không cười nói: “Ông nội mình không thích cậu lắm, nếu như đụng phải…”

“…” vẻ mặt Sở Dao lúc xanh lúc trắng, bởi vì chuyện này nên ả ta không nhắc với Lục An Nhiên dẫn ả đến mà là trực tiếp đi tìm Lục An Hân.

“Ông nội chị không thích em?” Lục An Hân nhìn Sở Dao, chuyện này cô ta không hề hay biết.

“Là ông nội Lục hiểu lầm em thôi!” vẻ mặt Sở Dao tràn đầy vẻ ủy khuất: “Lần này cũng hi vọng là có thể phá giải sự hiểu lầm này.”

“Vậy sao?” Lục An Nhiên miết miết khóe môi.

“Vậy anh dẫn cậu ấy đi dạo nhé.” Lục An Hổ kéo Kỷ Linh hướng một bên khác đi qua.

Nhìn Lục An Hổ cùng Kỷ Linh rời đi, Lục An Nhiên quay đầu nhìn Lục An Hân và Sở Dao: “Khách mời còn rất nhiều, em còn phải đi tiếp đãi bọn họ, chị họ An Hân và Sở Dao hai người tùy tiện nhé!” dứt lời liền nhấc chân trực tiếp rời khỏi, hôm nay là sinh nhật của Kỷ Nhu, cô không muốn gây chuyện, hai người này không phải ngọn đèn cạn dầu, cô vẫn nên tránh đi là tốt hơn.

Lục An Nhiên sau khi rời khỏi Lục An Hân và Sở Dao liền đi gặp Lục Kiếm Hào, mà bên cạnh Lục Kiếm Hào còn có vài người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, nhìn bộ dạng có lẽ là những người cùng hợp tác làm ăn với Lục Kiếm Hào.

Lục Kiếm Hào nhìn thấy đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất liền mở miệng gọi: “An Nhiên qua đây! Chào hỏi các chú các bác đi!”

“Dạ!” Lục An Nhiên tràn đầy nụ cười nơi khóe môi đi đến bên cạnh Lục Kiếm Hào: “Chào các chú các bác!”

“An Nhiên, thật sự là con càng ngày càng xinh đẹp nha!” người tiếp lời chính là thương nhân thành phố A, tổng giám đốc của Vinh thị, Vinh Thiên.

“Chú Vinh, đã lâu không gặp! Người càng ngày lại càng trẻ ra, lúc nãy An Nhiên không nhận ra chú nữa!” Lục An Nhiên miệng ngọt nói.

“Ha ha ha! Lục lão à! Cháu gái này của ông thật sự là bảo bối nha!” Vinh Thiên cười nói, từ chuyện lần trước ký hợp đồng ông liền biết Lục An Nhiên này không phải là người bình thường.

“Ha ha ha! Đúng đó!” Nhạc Vĩ Hải vẫn luôn đứng bên cạnh Lục Kiếm Hào nói: “Con trai tôi mới du học từ nước ngoài về, hay là chúng ta kết mối thông gia cũng không tệ đó!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện