Sau khi bắt tay xong, Thạch Tĩnh Nghiệp vừa thu tay lại Tô Lâm lại đi lên trước khoác lấy cánh tay của anh ta, Thạch Tĩnh Nghiệp có chút vui mừng, nhưng lại nhiều hơn loại cảm giác không tự do.
Lục An Nhiên nhìn Thạch Tĩnh Nghiệp lại nhìn Tô Lâm nói: “Hai người là đang hẹn hò sao?”
“Còn... còn chưa có...” Thạch Tĩnh Nghiệp ngại ngùng cười.
“Còn chưa hẹn hò liền như vậy à?” khóe miệng Dương Tuyết Oánh vểnh lên: “Cũng thật là tùy tiện nha...”
“Chị, chị không phải là ngưỡng mộ chứ...” Tô Lâm nghe xong lời của Dương Tuyết Oánh liền xấu hổ cười: “Em nghe nói hình như chị vẫn luôn chạy tới khu vực của đội bóng rổ nha!”
“Sao nào? Còn không cho phép tôi đến khu vực của đội bóng rổ nữa à!” Dương Tuyết Oánh chế giễu nói: “Còn chưa vào gia phả của Dương gia đâu, đã quản rộng như thế rồi à!”
“Chị!” Tô Lâm ngây người, lời nói này của Dương Tuyết Oánh thật là đã chạm vào nỗi đau bên ngoài của cô ta, thân là thiên kim của Dương gia, cô ta lại theo họ Tô của mẹ, một ngày không đổi họ, cô ta liền mang trên mình cái tiếng con gái riêng không thể nhìn thấy ánh sáng! Đem hỏa khí trong lòng áp chế, cắn răng sau đó thay một bộ mặt đáng thương, ngay đến cả khóe mắt cũng đều là nước mắt, cả cơ thể cũng hướng tựa vào bên người của Thạch Tĩnh Nghiệp.
“Hừ!” Dương Tuyết Oánh trợn trắng mắt, vẻ mặt khinh bỉ.
“Tuyết Oánh! Có nói thế nào em ấy cũng là em gái của em! Em đừng ức hiếp em ấy nữa!” Thạch Tĩnh Nghiệp nhìn thấy nữ thần chịu ủy khuất, trái tim càng đau hơn, liền cau mày nói với Dương Tuyết Oánh: “Em nhường em ấy chút không được sao?”
“Thạch Tĩnh Nghiệp.” Dương Tuyết Oánh cảm nhận một cổ tức giận trong lòng dội thẳng lên não: “Anh...”
“Tuyết Oánh!” Lục An Nhiên lập tức kéo tay Dương Tuyết Oánh qua bóp mạnh một cái, ngăn cản cô tiếp tục nói. Mà Dương Tuyết Oánh cũng dưới sự nhắc nhở của cô, không còn nói tiếp nữa, mà là mang theo sự tức giận ngoảnh mặt đi, không tiếp tục nhìn bọn họ. Khóe miệng Lục An Nhiên dương lên: “Thạch học trưởng, anh còn chưa hẹn hò với Tô Lâm, ôm ấp như vậy không hợp lễ cho lắm! Em cảm thấy chuyện này cũng không thể trách Tuyết Oánh được! Đây dù gì cũng là bữa tiệc do Dương gia tổ chức, những người đến đây có không ít là hợp tác làm ăn với Dương gia, hai người hiện tại như vậy, không biết nặng nhẹ!” Lục An Nhiên nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Tô Lâm tiếp tục nói: “Tô Lâm, cô học được những gì từ mẹ cô, tôi không muốn bình luận, nhưng tốt nhất cô nên có quy tắc một chút. Tuyết Oánh là bạn tốt của tôi, tôi không muốn nguyên nhân vì cô mà gây ảnh hưởng không tốt đến cậu ấy đâu!”
Nghe Lục An Nhiên nói như vậy, Thạch Tĩnh Nghiệp lập tức rút cánh tay mình từ trong tay Tô Lâm ra, anh cũng cảm thấy như vậy không phải tốt cho lắm. Mà Tô Lâm lại càng không dám ôm tiếp nữa, lời của Lục An Nhiên cũng đã nói đến mức này, cô ta lại còn làm thêm những hành động thân mật như vậy, chính là cho Lục An Nhiên và Dương Tuyết Oánh có cơ hội chỉ mũi mà mắng rồi. Trận này coi như Tô Lâm thua thảm hại, nhưng bữa tiệc tối nay còn rất dài! Chiến trường của cô ta, tự nhiên phải lấy lại mặt mũi!
“Còn có, Thạch học trưởng!” Lục An Nhiên chửi Tô Lâm xong lại quay đầu nhìn Thạch Tĩnh Nghiệp: “Con mắt nào của anh nhìn thấy Tuyết Oánh ăn hiếp Tô Lâm chứ? Tuyết Oánh của chúng tôi xem anh như anh cả, coi anh như thần tượng, một lòng chân thành muốn học anh đánh bóng chuyền. Anh nói như vậy, có phải là có chút quá đáng? Lùi 1 vạn bước nói, đây là chuyện giữa hai chị em bọn họ, anh với tư cách gì ở đây chỉ trích Tuyết Oánh chứ?” lời này của Lục An Nhiên là mắng Thạch Tĩnh Nghiệp không biết phân biệt xanh đỏ đen trắng, lại đem quan hệ của Thạch Tĩnh Nghiệp và Dương Tuyết Oánh phân ra sạch sẽ. Ngay đến cả Dương Tuyết Oánh bên cạnh Lục An Nhiên cũng không khỏi nhìn sang cô, nếu như cô có kỹ xảo nói chuyện như này, trước đây khi ở khu vực tập luyện của đội bóng rổ cô làm sao lại bị làm cho tức giận mà chạy về lớp học chứ? Trước không nói kế hoạch của Lục An Nhiên vào hôm giáng sinh là gì, nhưng xem những lời nói của hiện tại, Dương Tuyết Oánh liền cảm thấy chai nước uống tăng lực mười mấy tệ kia, là rất đáng!
“Tôi...” bị Lục An Nhiên nói như vậy, Thạch Tĩnh Nghiệp cũng cảm thấy bản thân quá đường đột, lúc nãy anh ta mơ màng cảm thấy nữ thần của mình bày ra tư thái như một chú chim nhỏ cần được sự bảo vệ chở che, anh ta tự nhiên phải nói chuyện giúp nữ thần của mình, nhưng hiện tại nghĩ lại, đích thực là lỗi của anh ta, nghĩ đến đây, Thạch Tĩnh Nghiệp ngẩng đầu nhìn Dương Tuyết Oánh, trong mắt mang theo ý xin lỗi, muốn mở miệng xin lỗi, lại bị Sở Dao ngắt lời.
“Nếu như Thạch học trưởng không có tư cách, An Nhiên, mình cảm thấy cậu cũng không thích hợp đứng đây nói nhiều như vậy!” Sở Dao nhìn thấy Lục An Nhiên liền bắt đầu tức giận, mỗi câu Lục An Nhiên nói, ả ta đều cảm thấy chướng tai.
“Tại sao không có tư cách?” Dương Tuyết Oánh trợn mắt nhìn Sở Dao: “Lục An Nhiên là chị em tốt của tôi, cậu ấy nói gì tôi cũng đều thích nghe! Sao nào?”
“Nhưng An Nhiên cũng đã nói rồi! Đây dù gì cũng là chuyện của hai chị em Dương gia, người ngoài nói nhiều như vậy thật không tốt!” Sở Dao nói lại một câu.
“Nếu nói không tư cách, cũng là Sở Dao cô không không có tư cách nhất!” Dương Tuyết Oánh hừ một tiếng: “Đến tham gia bữa tiệc của nhà tôi, lại còn dám đứng trước mặt tôi khoa tay múa chân, cậu là cái đinh gì? Còn nữa tôi muốn làm rõ cái gì gọi là chị em Dương gia, hiện tại Dương gia chỉ có một đại tiểu thư là tôi! Nghe hiểu không!”
Lời này của Dương Tuyết Oánh vô cùng bá đáo, lại càng không chừa lại chút mặt mũi nào, mỗi một câu nói đều mắng đến Sở Dao và Tô Lâm im lặng không nhúc nhích.
Lục An Nhiên nghe thấy lời này lại nhìn những người vây xung quanh, thầm kêu không tốt, giọng nói của Dương Tuyết Oánh quá lớn! Có một số chuyện phải nói riêng, có một số chuyện thì nên nói trước mặt, nhưng có một số chuyện trong một số trường hợp không thể nói được! Quả không kỳ lạ, âm thanh của Dương Tuyết Oánh vừa dứt, Tô Lâm liền tựa trên vai của Sở Dao ủy khuất mà khóc thút thít, bộ dạng đó gọi là ủy khuất đáng thương, giống như là phải chịu một nỗi nhục nhã rất lớn vậy.
“Lâm Lâm, đừng khóc nữa!” Sở Dao vừa an ủi Tô Lâm vừa dùng tay chỉ trích Dương Tuyết Oánh: “Dương Tuyết Oánh, tại sao
cậu có thể nói Lâm Lâm như vậy! Cho dù cậu có không muốn nhận cậu ấy đến mức nào chăng nữa, trong người cậu ấy cũng có dòng màu của chú Dương! Tại sao cậu có thể vũ nhục người khác như vậy!”
“Chị, tại sao chị có thể như vậy, nói em như vậy...” Tô Lâm giống như khóc đến chết đi sống lại, khiến người khác thương xót.
“Đúng đó!” Sở Dao tiếp lời nói: “Cậu làm sao có thể nghi ngờ thân thế của Lâm Lâm chứ! Lâm Lâm vốn là em gái cậu mà! Cậu ở trước mặt nhiều người như vậy sỉ nhục cậu ấy cũng thật quá đáng rồi!”
“Chị, bình thường chị có vũ nhục em như thế nào em cũng nhận! Nhưng hôm nay khách mời nhiều như vậy, sao chị lại có thể đối xử với em như vậy?” mắt của Tô Lâm đã sưng đỏ lên, da mặt vốn dĩ trắng mịn hiện tại, lại giống như một chú thỏ đang phát run vì bị cơn mưa xối xả trút xuống, đôi mắt đỏ lên vì khóc thật sự khiến người khác đau lòng.
......
Khách mời hôm nay một nửa là ôm lòng xem kịch hay mà đến, nhìn thấy Sở Dao và Tô Lâm kẻ xướng người họa, lại càng có hứng thú mà vây lại, trong mắt mang theo thần sắc đánh giá, bọn họ cũng chỉ là quần chúng đi qua, có náo nhiệt liền vây lại xem mà thôi, chỉ là Tô Lâm này khóc đến cũng quá đáng thương, còn Dương Tuyết Oánh kia lại trong bộ dạng điên tiết, xem ra cũng không phải một ngọn đèn cạn dầu, nhìn qua rất giống một cô bé đanh đá, hiện tại nghĩ lại, Tô Lâm này thật sự cũng là một người đáng thương đi!
“Dương Tuyết Oánh, con quá quá đáng rồi!” Tô Thiến Liên xuyên qua đám người lập tức nói: “Sao con có thể nói Lâm Lâm như vậy chứ! Nó là em gái con mà!”
“Oánh Oánh! Lời của con quá đáng quá rồi!” ngay cả đến sắc mặt của Dương Vệ Quốc cũng trở nên khó coi, Dương Tuyết Oánh này cũng thật là, cũng không nhìn xem trường hợp hôm nay như thế nào! Mặc dù ông không nhìn thấy cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe thấy Sở Dao chất vất và Tô Lâm vừa khóc vừa tố cáo, ông cũng đã đoán được.
“Con...” Dương Tuyết Oánh muốn nói gì đó lại bị Lục An Nhiên ngăn lại.
“Tuyết Oánh!” Lục An Nhiên kéo tay Dương Tuyết Oánh lại, sau đó nhìn những người đang vây xung quanh xem náo nhiệt, lại nhìn Thạch Tĩnh Nghiệp đau lòng đứng bên cạnh. Trong lòng không nhịn được hừ lạnh một tiếng, Sở Dao và Tô Lâm này một xướng một họa quả thật phối hợp rất tốt, biết nhằm vào cô khiến Dương Tuyết Oánh tức giận, thật đáng tiếc! Đạo hạnh của Dương Tuyết Oánh vẫn còn quá kém, bị người khác nắm lấy đuôi mà tiến tới.
“......” Dương Tuyết Oánh không cam tâm nhìn Lục An Nhiên, cố gắng áp chế cổ tức giận đang trào lên.
“Mình nói thế nào cậu làm như vậy! Nhớ chưa?” Lục An Nhiên dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được mà dặn dò.
“Ừm...” Dương Tuyết Oánh hơi gật đầu.
“Chị, sao chị có thể nói em như vậy...” Tô Lâm rên rỉ, bộ mặt ủy khuất.
“Tô Lâm, cô trước nói cho rõ ràng chút. Tuyết Oánh như thế nào nói cô?” Lục An Nhiên hỏi.
“Loại lời nói đó còn cần người khác nhắc lại lần nữa sao?” Sở Dao giả bộ đau lòng vỗ vỗ vai Tô Lâm, sau đó vẻ mặt đau thương nhìn về phía Lục An Nhiên: “An Nhiên, từ khi nào mà cậu trở nên độc ác như thế?”
Độc ác? Từ ngữ này thật không phù hợp sử dụng trên người cô, nghe đến đây, Lục An Nhiên cũng không tức giận chỉ nói: “Hiện tại mọi người đều ở đây, nếu như Tô Lâm cô bị ức hiếp chỗ nào, nói rõ ràng ra là được, câu nào cũng nói ủy khuất, câu nào cũng oán trách, cô chỉ cần nói ra lúc nãy Tuyết Oánh đã nói cô như thế nào là được!”
“Còn có thể nói cái gì! Lúc nào Dương Tuyết Oánh chả dùng những lời nói đó để chèn ép mẹ còn chúng tôi?” Tô Thiến Liên cũng ủy khuất đỏ mắt: “Con gái của tôi số khổ quá mà!”
“Lời nói nào chèn ép mẹ con hai người rồi!” Lục An Nhiên truy vấn: “Tôi lại không cảm thấy lúc nãy Tuyết Oánh đã nói câu gì sai! Chỉ là Sở Dao và Tô Lâm lại tự nói tự diễn rất vui vẻ nha! Một bữa tiệc tốt đẹp như vậy khi không lại biến thành một cuộc hỏi tội! Một vở kịch này cũng thật sự là quá dụng tâm lương khổ đi! Không bằng cứ làm rõ ràng ra, nói rõ ràng mẹ con hai người rốt cuộc muốn làm cái gì đi!”
“Cô!” Tô Thiến Liên thật sự muốn xông lên xé rách cái miệng khéo léo của Lục An Nhiên! Có loại nói chuyện này sao? dù cho mẹ con bọn họ dựa vào cơ hội này để đổi họ, cũng không thể nói ra như thế! Thật là!
“Bỏ đi!” sắc mặt Dương Vệ Quốc có chút khó coi, cuộc cãi vã trong nhà, cũng không hi vọng người ngoài lại đứng xem náo nhiệt, ông cảm thấy rất mất mặt: “Oánh Oánh, về phòng của con đi!”
“Chú Dương!” Lục An Nhiên chỉnh lại âm thanh: “Hôm nay những vị khách đến đây đều là những người thường ngày hợp tác làm ăn và một số bạn bè thân thiết, nếu như chuyện này cứ kết thúc như thế, chỉ khiến cho người khác nghĩ Tuyết Oánh là một đại tiểu thư không giáo dục, ngạo mạn, cảm thấy Tô Lâm cũng chỉ là nói những câu không rõ ý nghĩa mà thôi.” Không nhìn thấy sắc mặt Tô Lâm đang tái xanh, Lục An Nhiên tiếp tục nói: “Con cảm thấy vẫn nên đem chuyện nói rõ ràng thì tốt hơn! Để Tô Lâm tự mình nói ra lúc nãy Tuyết Oánh đã nói cái gì! Có thể khiến cô ta khóc đến giống như mất mẹ hay không?”