Tô Lâm cắn lấy ống hút của ly nước trái cây, liếc nhìn Dương Tuyết Oánh từ trên xuống dưới, cô ta đoán không sai, hôm nay Dương Tuyết Oánh khẳng định sẽ cùng đi đến đây, cũng không uổng công cô ta lãng phí diễn xuất đi theo đội bóng rổ tham gia loại gặp mặt nghèo nàn và vô vị như vậy.
“Cái này chơi như thế nào?” Kỷ Linh một chút cũng không hiểu, chỉ thấy người ta ở trong sách và trên tivi chơi bowling, cô còn chưa chơi qua đâu!
“Cầm lấy.” Lục An Hổ cầm lấy trái bowling đặt vào tay Kỷ Linh: “Lúc cầm trái bowling tư thế phải đúng, cánh tay kẹp chặt. Bả vai phải thẳng, giữ bóng song song với vai phải, dùng tay trái nâng một chút.”
“Như vậy?” Kỷ Linh nhìn Lục An Hổ: “Cảm giác có chút kỳ cục, quả bóng này nặng quá!”
“Nhìn nhé.” Lục An Hổ cũng cầm một quả bóng lên, sau đó sạch sẽ dứt khoát mà ném trái bóng đi, sau khi quả bóng bowling rời khỏi tay của Lục An Hổ tạo thành một đường parabol rơi trên đường đi của bóng và chạy thẳng về phía trước, chỉ nghe một tiếng “pặc”, hoàn mỹ mà đánh một ván “toàn trúng”.
“Wa! Lợi hại quá!” trước mắt Kỷ Linh sáng lên.
“Nhìn thấy động tác của anh chưa?” Lục An Hổ hỏi: “Lúc cầm bóng cánh tay phải kẹp chặt! Em thử xem.”
“Được!” bộ dạng Kỷ Linh như cảm thấy cái này cũng dễ, bày ra tư thế sau đó ném bóng ra, trái bóng đó sau khi rời khỏi tay của Kỷ Linh trực tiếp rơi xuống rãnh. Nhìn thấy cái này, Kỷ Linh không vui chu miệng ra: “Khó quá! Bóng nặng quá!”
“Từ từ học đi!” Dương Tuyết Oánh cũng cầm quả bowling lên, ở đường bóng kế bên ném ra một cú toàn trúng đẹp đẽ.
“Tuyết Oánh! Cậu lợi hại thật! Thâm tàng bất lộ nha!” Kỷ Linh khen ngợi.
“Hơ hơ, không có gì.” Dương Tuyết Oánh cười, trước đây lúc ở Đế Đô cô cũng thường hay đi chơi cùng với mấy người anh họ, cho nên kỹ thuật chơi bowling cũng không tệ lắm. Quay đầu lại, Dương Tuyết Oánh nhìn Lục An Nhiên đang ngồi một bên nói: “An Nhiên, không chơi sao?”
“Không chơi.” Lục An Nhiên phất tay, cái này cô không am hiểu cho lắm.
“Anh dạy em?” Long Ngọc Tinh cười mỉm hỏi: “Có cần anh cầm tay...”
“Không cần thiết!” Lục An Nhiên đánh gãy lời của Long Ngọc Tinh tức giận nói: “Mới không cần anh dạy, anh tự mình phát ngốc ở đó mà chơi đi!”
“Hơ hơ.” Long Ngọc Tinh cười.
“An Nhiên, uống nước ép.” Tần Thư Mặc đi mua thêm vài chai nước ép tới phân phát cho những người khác: “Uống nước ép.”
“Cảm ơn.” Lục An Nhiên nhận lấy nước ép uống một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt của nước ép cam tươi, mùi vị cũng không tệ.
“Các bạn chơi cũng không tệ nha! Có muốn thi đấu chút không!” thành viên đội bóng rổ nhìn thấy Lục An Hổ và Dương Tuyết Oánh chơi cũng không tệ liền đề nghị: “Các cậu lên 5 người, bên mình 5 người, chơi một trận đấu 5 người đi!”
“Thành thật xin lỗi, bọn mình không muốn thi đấu.” Lục An Nhiên mở miệng liền từ chối: “Vả lại cậu cũng thấy rồi đó bạn nữ đó mới lần đầu tiên chơi, mình cũng không biết chơi, chỉ có hai người kia biết, bên mình không gom được 5 người.” cô không phải là vì thi đấu mà đến đây, cô là đến để làm chính sự!
“Như vậy à! Vậy thôi!” đối phương không muốn thi đấu, bọn họ cũng không nên cưỡng ép làm gì.
“Dương Tuyết Oánh à, đội trưởng của chúng tôi chơi bowling kém lắm, tôi thấy cô chơi cũng không tệ, hay là cô dạy anh ta đi?” thành viên đội bóng rổ có người đề nghị: “Bình thường không phải đội trưởng của chúng tôi đều chỉ cô chơi bóng rổ sao!”
“Đúng đó! Dạy một chút đi!” những thành viên khác cũng hùa theo, mọi người bình thường đều cùng nhau tập luyện, chỉ cần không phải kẻ mù thì đều có thể nhìn ra được Dương Tuyết Oánh có ý với đội trưởng của bọn họ.
“Đừng náo loạn!” vẻ mặt Thạch Tĩnh Nghiệp đỏ lên: “Tôi chơi bowling tệ đến thế sao?”
“Cậu chơi một cái thử đi!” có người nói.
“Hừ.” Thạch Tĩnh Nghiệp đứng dậy cầm một trái bowling lên sau đó đi đến trước mặt đường bóng của Dương Tuyết Oánh, kế tiếp ra bóng, trái bowling rời khỏi
tay của Thạch Tĩnh Nghiệp rơi xuống đường bóng, đi đến nửa đường liền quẹo một cái, rơi vào đường rãnh.
“Ồ ~” thành viên đội bóng rổ la lên.
“Ha ha!” Thạch Tĩnh Nghiệp xấu hổ vỗ vỗ sau đầu sau đó cười sáng lạn nói: “Thật sự không tốt lắm ha!”
“Ồ ~” Thành viên đội bóng rổ lại cùng nhau cười.
“Các anh... các anh đừng cười Thạch học trưởng nữa...” Tô Lâm vẻ mặt vội vã, hai tay khoanh trước ngực: “Thạch học trưởng trước đây… trước đây không phải có một lần chơi cũng không tệ lắm sao!”
“Ai yo! Tô Lâm này là đang đau lòng sao?” có người trêu chọc: “Diễm phúc của đội trưởng thật không ít nha!”
“Ha ha…” mặt của Thạch Tĩnh Nghiệp đỏ lên ngượng ngùng cười, nhìn thoáng qua Dương Tuyết Oánh ở bên cạnh, chỉ nhìn thấy cô lại cầm một trái bowling lên, lại ném lần nữa, lần này, cô ném ngã được một nửa những con ki gỗ ở bên trái. Sau đó cô vuốt tóc mai bên tai, lại cầm một quả bowling lên, đem những cái ki gỗ còn lại ném ngã hết. Biểu tình của cô nghiêm túc mà chăm chú, nhất thời khiến Thạch Tĩnh Nghiệp nhìn đến ngây ngốc.
“Spare.” Lục An Hổ mở miệng nói.
“Ý gì vậy?” Kỷ Linh hỏi, cô chỉ biết spa, spare là ý gì chứ?
“Spare là thuật ngữ, ý là đường bóng đầu tiên không thể làm đổ tất cả ki gỗ, mà đường bóng thứ hai liền làm đổ hết. Giống như lần đầu tiên Dương Tuyết Oánh ném đó gọi là toàn trúng, thuật ngữ là Strike.”
“Ồ.” Kỷ Linh như đang suy nghĩ gật đầu.
“Thạch học trưởng?” Tô Lâm nhìn thấy Thạch Tĩnh Nghiệp nhìn Dương Tuyết Oánh, không khỏi cau mày: “Thạch học trưởng?”
“Ừm?” Tô Lâm liên tiếp gọi hai lần, Thạch Tĩnh Nghiệp mới hồi thần: “Cái gì?”
“Thạch học trưởng, em cũng biết chơi bowling một chút, có cần em dạy anh không!” Tô Lâm cười nói.
“Ơ... Không cần đâu.” Thạch Tĩnh Nghiệp cảm giác tim mình có chút loạn, nhất thời cũng không có hứng thú chơi tiếp nữa.
“An Nhiên, chúng ta đi thôi!” Dương Tuyết Oánh muốn rời đi, cô vẫn cảm thấy hôm nay đến đây không có ý nghĩa gì cả, cô đối với Thạch Tĩnh Nghiệp đã không có một chút hứng thú nào nữa, lại còn phải nhìn Tô Lâm ở đó làm trò, cô thật sự thấy có chút phản cảm.
“Hả? Đã muốn đi rồi sao?” Kỷ Linh có chút không nỡ, cô vừa mới hiểu được một chút cách chơi thôi.
“Chơi thêm chút đi!” Lục An Nhiên cười, hướng bên cạnh dịch chuyển một chút, dành ra vị trí trống cho Dương Tuyết Oánh: “Kỷ Linh đang hứng thú đầy mình, chúng ta ngồi một lát đi, cũng nghỉ chân một lát.”
“Ừm.” Dương Tuyết Oánh gật đầu liền chạy đến bên cạnh Lục An Nhiên, vừa mới đi được vài bước, Dương Tuyết Oánh liền ngừng cước bộ, nhìn cánh tay đang bị Thạch Tĩnh Nghiệp giữ lại cau mày: “Thạch Tĩnh Nghiệp, anh có chuyện?”
“Anh...” Thạch Tĩnh Nghiệp ngẩn ngơ lập tức buông tay ra: “Không có gì...” đáng chết, anh làm sao thế này? Tự nhiên kỳ cục đi kéo cánh tay người ta làm gì? Anh chỉ là nhìn thấy dường như cô muốn đi, anh chỉ đơn thuần không muốn để cô đi, sau đó cơ thể không tự chủ được liền hành động... anh cũng không biết bản thân như thế nào, rõ ràng nữ thần mà anh luôn mơ ước đang ngồi bên cạnh không phải sao?
Dương Tuyết Oánh ngồi vào vị trí bên cạnh Lục An Nhiên, chú ý đến bên kia, Tô Lâm gửi đến một đạo ánh mắt không tốt lành.