Mọi người trong Lục gia nhìn thấy Lục An Duy quay lại đều rất vui vẻ, vây quanh anh hỏi han ân cần, vẻ mặt Lục An Duy mang theo ý cười trả lời từng câu hỏi, ước chừng đến 9 giờ tối, Lục An Hổ cũng về, còn mang theo cái túi mà Lục An Nhiên để quên ở tiệm bowling.
Lúc đưa chiếc túi lên đến phòng của Lục An Nhiên, Lục An Hổ hỏi: “An Nhiên, mục đích hôm nay của em không phải là để cho Thạch Tĩnh Nghiệp và Dương Tuyết Oánh cùng nhau rời đi để khiến cho Tô Lâm tức chết đó chứ?”
“Không phải, chí ít kế hoạch lúc ban đầu không phải như vậy.” Lục An Nhiên đặt cây bút trên tay xuống sau đó quay người qua nhìn Lục An Hổ: “Kế hoạch ban đầu chính là để cho mọi người đều thấy Thạch Tĩnh Nghiệp không xứng với Tuyết Oánh, miễn cho mọi người vẫn cứ cho rằng là do Dương Tuyết Oánh cố chấp theo đuổi Thạch Tĩnh Nghiệp, còn khiến Tô Lâm đắc ý.”
“Nhưng tại sao lại thay đổi kế hoạch?” Lục An Hổ hỏi.
“Bởi vì em phát hiện ra một chuyện, lại hiểu ra được một vấn đề.” Lục An Nhiên cười một tiếng nói: “Hôm nay anh cũng chú ý đến hành động của Thạch Tĩnh Nghiệp rồi chứ! Mặc dù rất ngu ngốc, anh ta thật sự thích Dương Tuyết Oánh, chẳng qua là tự bản thân anh ta chưa nhận ra mà thôi!”
“Anh cũng cảm nhận như vậy.” Lục An Hổ nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở tiệm bowling: “Vậy em lại hiểu ra chuyện gì?”
“Em hiểu ra chuyện là ngay cả khi không phải là Thạch Tĩnh Nghiệp, thay vào đó là bất kỳ một người nào, Tô Lâm vẫn sẽ sử dụng loại phương pháp này.” Lục An Nhiên đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng cứ giữ như hiện tại cũng rất tốt, mặc dù Thạch Tĩnh Nghiệp cũng ngu ngốc một chút, có chút đáng ghét, lại còn có chút tự cho mình là đúng, nhưng ít nhất anh ta thích Tuyết Oánh, như vậy sẽ không lo sợ Tô Lâm chỉ đạo anh ta làm chuyện gì gây nguy hiểm đối với cậu ấy, như vậy an toàn hơn nhiều. Qua năm mới nhà hàng liền bắt đầu mở cửa kinh doanh, đến lúc đó em không thể nào lo được mọi mặt chu toàn, cho nên, quyết định này mới là tốt nhất.”
“Như vậy thật sự ổn thỏa.” Lục An Hổ gật đầu: “Ngày mai em có kế hoạch đi ra ngoài không?”
“Vốn dĩ là không có, nhưng hiện tại có rồi.” Lục An Nhiên dương dương khóe miệng: “Ngày mai em muốn đến nhà cô Tần, lúc đó để anh An Duy cùng chúng ta đi đến đó.”
“Nói cũng đúng, cô Tần đã lâu không đến đây, cuộc khảo sát này diễn ra lâu như thế sao?” Lục An Hổ hơi nheo mày: “Có ẩn tình gì đó?”
“Cô ấy mang thai rồi.” Lục An Nhiên vung vẫy tay: “Là con của anh trai anh!”
“Hả?” Lục An Hổ cũng kinh ngạc: “Tin này quả thật có chút gây cấn rồi!”
“Đúng rồi, có phải anh biết chuyện bên mắt của anh trai anh?” Lục An Nhiên nhíu mày hỏi.
“Biết hay không không quan trọng, mà là anh đã sớm đoán được chuyện này rồi.” trong mắt Lục An Hổ hiện lên một mảnh đau thương: “Lần nào thi hành nhiệm vụ không phải cửu tử nhất sinh? Có thể sống sót mà trở về đã là tốt lắm rồi!” không phải anh cũng chính là bò ra từ một đống xác chết sao?
“… …” Lục An Nhiên cũng cau mày: “Không thể thay bằng một công việc khác sao? Chí ít điều chuyển sang một công việc an toàn hơn chút cũng tốt, hiện tại anh ấy đã là người chuẩn bị làm chaa rồi, còn liều mạng như vậy, cô Tần phải làm sao? Đứa con trong bụng của cô ấy lại phải như thế nào?”
“Trước không nói chuyện này, ngày mai đến nhà cô Tần, em có thể khiến cho bọn họ hòa hợp?” Lục An Hổ hỏi.
“Đó là chuyện của em rồi, ngày mai có nhiệm vụ để anh đi làm!” thần sắc Lục An Nhiên trở nên nghiêm túc.
“Chuyện gì?” nhìn biểu tình của Lục An Nhiên, Lục An Hổ cũng biết chuyện này không hề đơn giản.
“Ngày mai anh đến chỗ Long thiếu kia điều tra giúp em một chút, tốt nhất là có thể chụp được ảnh của Long thiếu.” Lục An Nhiên cau mày nói: “Em muốn biết bộ dạng thật sự của Long thiếu này là như thế nào!”
“Được!” Lục An Hổ gật đầu: “Còn chuyện gì khác không?”
“Hết rồi.” Lục An Nhiên lắc đầu: “Nhắc mới nhớ hôm nay anh và Kỷ Linh hẹn hò có vui không?”
“Thì là như vậy đó!” Lục An Hổ so vai: “Đợi cô ấy chơi chán bowling lại đưa đi
ăn chút đồ ngọt, sau đó đưa cô ấy về nhà.”
“Lại ăn!” khóe miệng Lục An Nhiên co rút: “Dạo gần đây Kỷ Linh quả thật có chút tròn hẳn lên không ít, cứ tiếp tục như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” mập ốm vốn không có gì phải nói, nhưng mập lên thật sự sẽ dẫn đến một số chứng bệnh không tốt, đặc biệt là những học sinh Nhất Trung với áp lực học tập cao này, vốn dĩ áp lực đã lớn, còn không có thời gian vận động, nếu như không khống chế tốt trọng lượng cơ thể, thật sự sẽ có chuyện xảy ra đó.
“Anh sẽ chú ý.” Lục An Hổ gật đầu, lúc này cửa bị đẩy ra, Dương Tuyết Oánh tức giận bừng bừng tiến vào.
“Sao thế?” Lục An Nhiên thấy bộ dạng này của Dương Tuyết Oánh liền mở miệng hỏi.
“Thạch Tĩnh Nghiệp chính là một tên đại ngốc chính thống! Một đường đi về cứ lãi nhãi bên tai, phiền muốn chết!” Dương Tuyết Oánh tức giận: “Bất luận nói với hắn như thế nào cũng đều không thông, trên thế giới tại sao lại có loại người này!”
“Anh ta lại khuyên cậu sao?” Lục An Nhiên nhếch nhếch khóe miệng.
“Đúng rồi! Nói cái gì mà Tô Lâm chỗ nào không dễ dàng, chỗ kia đáng thương, mình chỗ này không đúng, thiên vị như vậy, chính là phải bỏ qua thù hận, bắt tay làm hòa, mỗi người nhường một bước! Mình nói cậu nghe, Thạch Tĩnh Nghiệp anh ta mà không đi xuất gia làm hòa thượng thật sự là quá ủy khuất nhân tài đi!” càng nghĩ Dương Tuyết Oánh lại càng tức, cô tại sao lại suy nghĩ không thông, tại sao lại không có mắt, cư nhiên lại đi thích một người phiền phức như vậy!
“Phải kiên trì một chút, Thạch Tĩnh Nghiệp rất có tác dụng.” Ánh mắt Lục An Nhiên trầm xuống: “Tô Lâm muốn lợi dụng Thạch Tĩnh Nghiệp để khiến cậu tức giận, vậy thì chúng ta cứ lợi dụng Thạch Tĩnh Nghiệp để kiềm chế Tô Lâm. Khiến Tô Lâm tưởng rằng cậu thích Thạch Tĩnh Nghiệp, để cô ta dùng đủ mọi cách tới bám dính lấy Thạch Tĩnh Nghiệp, như vậy, đại khái cô ta sẽ ít tới gây phiền phức cho cậu hơn!” như vậy Lục An Nhiên cô cũng có thể yên tâm đi làm chuyện của mình.
“Nhưng nếu cứ như vậy, Thạch Tĩnh Nghiệp thật sự cũng có chút đáng thương...” Lục An Hổ đáng tiếc lắc đầu.
“Chỗ nào đáng thương chứ, dù gì hắn ta thích Tô Lâm, chúng ta như vậy gọi là giúp người toại nguyện!” Hiện tại Dương Tuyết Oánh bị Thạch Tĩnh Nghiệp làm phiền đến mức đầu như muốn nổ tung, tự nhiên ước gì hắn ta không nên lại đến làm phiền mình.
“......” Lục An Hổ và Lục An Nhiên liếc nhìn nhau, cười, lại chẳng ai vạch trần. Có một số chuyện, không vạch trần thì tốt hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục An Nhiên liền ở trên bàn ăn sáng nói chuyện sẽ đi thăm Tần Thư Hàm với Lục An Duy.
“Cạch.” Chiếc muỗng trên tay Lục An Duy rơi xuống mặt bàn: “Cô ấy như thế nào?”
“Cô ấy không phải mỗi thứ Bảy hằng tuần sẽ tới dạy thêm cho em sao, nhưng bắt đầu từ ngày 1 tháng 10 đến nay, cô ấy đều chưa hề đến, em cũng không có tin tức của cô ấy, lo lắng rằng không biết có phải cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không! Anh An Duy, anh đi cùng với em xem như thế nào được không?” Bộ dạng Lục An Nhiên vô cùng lo lắng, tỉ mỉ quan sát biểu tình của Lục An Duy.
“Được.” Âm thanh của Lục An Duy không có biến hóa gì, nhưng dưới hàm cắn chặt và sống lưng run rẩy đã bán đứng anh.
Khóe miệng Lục An Nhiên nhếch lên, cô biết, Lục An Duy quan tâm Tần Thư Hàm, chí ít là cho đến hiện tại vẫn quan tâm như cũ.
Cô ấy xảy ra chuyện gì? Cô ấy thế nào rồi? Khoảng thời gian anh không có ở đây cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Lục An Duy lúc này cảm thấy vô cùng bất an.