“Hỗn trướng!” Hình Vỹ dương tay liền cho La Hải một cái tát, Hình Vỹ dùng toàn lực, một tát này đánh xuống, trực tiếp đánh cho La Hải té nhào xuống đất đầu váng mắt hoa.
“Cục... Cục trưởng...” La Hải ôm lấy bên má sưng vù lên ngẩn người, đây là chuyện gì đang xảy ra!
“Người đâu, bắt hắt ta lại!” Hình Vỹ tức đến hai tay run lên.
“Cục trưởng! Cục trưởng! Tại sao lại bắt tôi!” La Hải đương nhiên sẽ không phục, bất lực bị ba viên cảnh sát tròng tay vào còng: “Cục trưởng! Cục trưởng!”
“Người đâu, mở còng trên tay Lục Thiếu tá ra!” Hình Vỹ hướng Lục An Duy thực hiện động tác chào tiêu chuẩn: “Thủ trưởng vất vả rồi.”
“Ừm.” Lục An Duy đáp một tiếng vận động cổ tay, xương bên chân trái của anh gãy rồi phải đến bệnh viện một chuyến, còn có vành mắt trái, cần phải khâu lại lần nữa, bởi vì nhiệm vụ, anh vẫn luôn nhẫn nhịn đến bây giờ. Đúng rồi, còn có Tần Thư Hàm, cô ấy nhất định lo lắng đến hỏng rồi...
Nhìn một màn kịch tính này, La Hải triệt để ngây người, cái... cái người này là Thiếu tá? Lần này thật sự đã đụng vào họng súng rồi, biết vậy chẳng làm!
Nhìn La Hải như vậy, hai tên đồng bọn giúp đỡ ngày hôm qua cũng bị dọa đến ngây ngốc, cái người bắt giữ Lục An Duy ngày hôm qua lại càng không ngừng run rẩy, hắn khó khắn lắm mới thi được vào học viện cảnh sát lại tiêu sạch số tiền tích trữ của gia đình để người ta giúp đỡ ghi tên vào biên chế, mới được làm cảnh sát. Lần này thật sự bị La Hải hại thảm rồi! Liếc sang Lục An Duy, viên cảnh sát này quyết định vẫn nên tự mình cầu xin một chút: “Lục... Lục Thiếu tá, tôi... tôi có chuyện muốn nói riêng với anh...”
“Nói!” Lục An Duy liếc tên cảnh sát đang nói chuyện, người này cũng có chút ấn tưởng.
“Cái đó...” tên cảnh sát này cắn răng nói: “Hôm qua La Hải cùng với người anh em của hắn mời chúng tôi dùng cơm, sau khi uống rượu xong hắn nói... hắn nói...”
“Nói cái gì!” Lục An Duy nghe thấy tin tức liên quan đến Bạch Tín Hồng, trong mắt mang theo tia nguy hiểm.
“Hắn nói đêm nay ở khách sạn Lĩnh Hinh... ngủ... ngủ với người tên là Thư Hàm gì đó...” tên cảnh sát đó nuốt từng ngụm nước miếng chống lại ánh mắt muốn giết người của Lục An Duy: “Hắn dùng hình ảnh của anh để uy hiếp cô gái đó, còn nói cô gái đó không thể nào không đến...”
Đúng vậy! Hôm qua anh bị đánh thảm như thế, Thư Hàm nhìn thấy bức ảnh, nhất định sẽ đi! Lục An Duy cảm giác lửa giận của anh đã ăn mòn lý trí: “Cục trưởng Hình.”
“Ừm?” Hình Vỹ nghe lời này cũng chỉ có thể than thở một tiếng... haizzz... lại thêm một người tự tìm đường chết!
“Đưa súng của ông cho tôi, của tôi không mang đến thành phố S.” Âm thanh của Lục An Duy bình ổn khiến những người xung quanh sợ hãi, không mang theo chút tình cảm nào, mang theo nồng đậm sát ý. Giống như một con báo ở trong màn đêm đang từ từ tiếp cận con mồi.
“Ơ...” Hình Vỹ do dự một chút, súng ống đạn dược của ông đều phải báo cáo chính xác, nếu như Lục An Duy dùng súng của ông thật sự bắn chết đứa trẻ đó, ông cũng sẽ phải viết bản kiểm điểm đó nha...
“Yên tâm, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ tất cả vết tích!” Lục An Duy hừ lạnh nói: “Tôi sẽ để hắn ta biến mất một cách sạch sẽ, giống như chưa từng được sinh ra vậy!” chuẩn xác mà nói, anh sẽ khiến Bạch Tín Hồng hối hận vì đã được sinh ra trên thế gian này!
Nghe xong lời của Lục An Duy, Hình Vỹ cắn chặt răng gỡ súng lục từ bên hông xuống đưa cho Lục An Duy, nếu như có người dám đụng đến nữ nhân của ông, ông cũng sẽ như vậy sẽ dùng súng bắn tên khốn kiếp đó.
Sau khi nghe Lục An Duy nói, sắc mặt La Hải bị dọa đến không còn huyết sắc, lần này thật sự thảm rồi...
Mà Lục An Duy nhìn thời gian, trước tiên đến bệnh viện làm thủ thuật chỉnh xương và băng bó đơn giản, sau đó để người quen gọi hai cuộc gọi đến người thân, tiếp đó liền trực tiếp đi đến khách sạn Lĩnh Hinh tìm được số phòng mà Bạch Tín Hồng dùng chứng minh thư đăng ký, sau khi gõ cửa phòng, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Bạch Tín Hồng ra mở cửa ngây ngốc, vừa muốn chửi rủa thì một mũi súng đen bóng liền
chỉa thẳng vào đầu hắn: “Lui về phía sau!”
Trong lòng Bạch Tín Hồng nhất thời cả kinh lui về phía sau, một đôi mắt nhìn chằm chằm Lục An Duy: “Mày... mày vượt ngục sao! mày cư nhiên dám vượt ngục ư!” tàng trữ ma túy làm sao có thể nhanh như vậy đã được thả ra? Đây là không thể nào!
“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng Lục An Duy sau khi tiến vào cửa liền dùng chân phải đá cánh cửa đằng sau đóng lại, tên khốn kiếp này cư nhiên dám đánh chủ ý lên người Tần Thư Hàm...
“Tao... tao cảnh cáo mày! Tao quen biết người của cục công an! Mày tốt nhất... mày tốt nhất...” lời đe dọa của Bạch Tín Hồng còn chưa được nói xong, chỉ nghe một tiếng “Pằng” tai trai của hắn liền bị viên đạn xuyên qua, súng lục này có lắp giảm thanh, mặc dù âm thanh nhỏ đi không ít, khoảng thời gian này trong khách sạn, lại vẫn có thể nghe được rất rõ ràng, cảm nhận được sự đau đớn bỏng rát ở trên mặt, Bạch Tín hồng thét to: “A!!!”
“Pằng” lại một âm thanh bắn súng vang lên, viên đạn cắm vào vị trí trên xương bánh chè bên chân trái tạo ra một lỗ máu.
“A!!!” tiếng gào thét của Bạch Tín Hồng càng thêm tê tâm liệt phế, một thư sinh nhu nhược như hắn đã bao giờ trải nghiệm qua vết thương từ súng gây ra đâu! Huống hồ đây lại là vết thương xuyên thấu xương tủy, đơn giản là sống không bằng chết!
“Pằng” một tiếng, viên đạn xuyên qua đoạn xương giữa cẳng tay và cổ tay, Bạch Tín Hồng đã không còn sức lực hét lên nữa, cổ họng của hắn đau tựa hồ như bị xé rách. Nước mắt sớm đã thấm ướt cổ áo, thời điểm rơi trên lỗ tai lại càng đau nhức một phen.
Kế tiếp lại thêm hai tiếng súng vang lên, tay phải và chân phải của Bạch Tín Hồng cũng bị Lục An Duy phế đi, hắn ta sống sờ sờ bị đau đến ngất đi.
Còn lại một viên đạn cuối cùng, Lục An Duy nhắm thẳng vào đầu của Bạch Tín Hồng, người này... chết còn chưa hết tội!
Lúc này cửa bị đẩy ra, Lục An Hổ chạy vào: “Anh! Anh bỏ súng xuống đi!” cậu có thể nhìn ra, lần này Lục An Duy thật sự tức giận đến hỏng người, lúc đó khi Hình Vỹ liên hệ với cậu, cậu cũng bị dọa một trận, gấp gáp chạy qua đây liền chứng kiến thời điểm nguy cấp nhất: “Anh! Anh không được giết hắn!”
“Hắn ta chết còn chưa hết tội.” Sắc mặt Lục An Duy âm lãnh.
“Như vậy cũng không phải do anh tiến hành tử hình!” Lục An Hổ đi lên phía trước cướp lấy cây súng trên tay Lục An Duy: “Anh! Lần này anh quá xúc động rồi! Nếu như anh thật sự giết hắn ta, sẽ chỉ lưu lại nhược điểm cho cái người kia ở Đế Đô nắm được thôi! Anh có từng nghĩ đến cha mẹ, có nghĩ đến ông nội, có nghĩ đến Lục An Nhiên!”
“...” nghe những lời này, Lục An Duy cụp mi mắt, lúc đấy anh đã bị cơn tức giận che mờ lý trí, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nghĩ lại thật sự anh đã quá xúc động rồi.
Lúc này lại có mười mấy người xông vào, nhìn thấy Bạch Tín Hồng hôn mê như chết đang nằm trên đất, lại len lén nhìn sang Lục An Duy không nói lời nào nhất thời không biết nên làm thế nào.
“Tôi không muốn nhìn thấy tên này ở Z quốc nữa!” Lục An Duy cuối cùng cũng đè thấp giọng hạ lệnh.
“Vâng.” Mười mấy người kia đáp một tiếng liền khiêng Bạch Tín Hồng lên, trong lòng không nhịn được có mấy phần đồng tình: tứ chi bị phế, lại còn không có tai trái... còn không bằng chết a...