Lục An Nhiên và Lâm Đạt tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi lại đồng thời nhìn sang cái người đang đứng chống nạnh vẻ mặt người tới không có ý tốt của Tôn Sa Sa, Lục An Nhiên hỏi: “Cậu dẫn chúng tôi đi đâu?”
“Mười phút sau tôi ở khu rừng phía bên kia sông đợi hai cậu!” Tôn Sa Sa nhắc lại lời cô ta đã nói trước đó.
“Cậu tìm hai người chúng tôi làm gì?” Lâm Đạt hỏi.
“Hai cậu qua đó liền biết không phải sao?” Hiện tại Tôn Sa Sa đã nhận định Lâm Đạt là người bỉ ổi vô liêm sỉ, tiểu nhân châm ngòi li gián, cũng không nguyện ý nói nhiều thêm vài câu với Lâm Đạt, mà nhìn sang Lục An Nhiên nói: “Tôi chính là nhìn thấy cậu tin lời kẻ ác mới có ý tốt nhắc nhở cậu! Tôi có chuyện muốn nói cho rõ ràng với hai cậu!”
“Kẻ ác?” Lục An Nhiên buồn cười nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy chính cậu mới là người nghe lời kẻ ác cơ chứ?”
“Thật sự quá ngu xuẩn!” Tôn Sa Sa hừ lạnh một tiếng: “Tôi sẽ ở đó đợi hai người! Mau qua đi!” Nói xong Tôn Sa Sa liền xoay người đi mất.
Lục An Nhiên và Lâm Đạt lần nữa nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương ngụ ý cạn lời, Lâm Đạt hỏi: “Đi không?”
“Đi đi!” Lục An Nhiên cười cười: “Không đi cậu liền bị người ta biến thành kẻ ác đó!”
“Cũng được, đi nói rõ ràng mọi chuyện với cậu ta cũng không phải không được, cũng chỉ ở khu rừng đối diện cũng không xa lắm.” Lâm Đạt nhìn cánh rừng nhỏ bên cạnh sông, gật gật đầu.
Lục An Nhiên cũng gật đầu, từ đây liền có thể nhìn thấy khu rừng phía trước mặt, thật sự không xa lắm, vả lại nhìn qua cũng không thấy có cái gì nguy hiểm cả, đi thì đi! Bằng không Tôn Sa Sa này lời nói luôn mang theo gai nhọn, thật sự phiền chết người. Vì vậy mà Lục An Nhiên cùng Lâm Đạt liền tránh tất cả mọi người, hai người đi tới rừng cây đối diện con sông, con sông nhỏ này mặc dù không chảy xiết cho lắm, nhưng cũng không phải không sâu. Nếu như muốn đi tới khu rừng cây đối diện con sông này, phải đi vòng qua phía sau địa điểm cắm trại mới tới được.
Nhìn thấy bóng dáng Lục An Nhiên dần dần đi xa, nam nhân đang ngồi xỉa răng cách đó không xa ném chiếc tăm xỉa răng nhấc chân giữ khoảng cách không gần không xa mà đi theo.
Đi xuyên qua cả địa điểm cắm trại rộng lớn, Lục An Nhiên nhìn thấy không xa trước mặt có một cây cầu làm bằng đá, trên cầu có một vài người đang chụp ảnh ngắm hoa. Chỉ cần qua khỏi cây cầu đá này liền có thể băng qua con sông đi qua phía đối diện, Lục An Nhiên và Lâm Đạt nắm tay nhau đi qua cầu, vừa đi đến giữa cây cầu, những người ban nãy còn đang chụp ảnh đột nhiên đem Lục An Nhiên và Lâm Đạt vây lại ở giữa, người cầm đầu đối với Lục An Nhiên tà mị cười: “Lục đại tiểu thư! Đi với chúng tôi một chuyến đi!”
“Không xong!” Lục An Nhiên cả kinh trong lòng, đột ngột đẩy Lâm Đạt một cái: “Lâm Đạt mau chạy đi!”
Lâm Đạt còn chưa phản ứng kịp thì trên cổ đã xuất hiện một cơn đau ngay tức khắc cô đã mất đi cảm giác, ngất lịm đi. Nhìn thấy Lâm Đạt bị người ta một tay đập ngất, Lục An Nhiên cố gắng muốn trốn thoát nhưng cũng bị đánh một nhát ngất đi.
Đợi đến khi hai người hồi phục lại ý thức, phát hiện cả hai đã bị nhốt trong một căn nhà gỗ, hai tay đều bị trói ra đằng sau.
“Lâm Đạt? Lâm Đạt cậu sao rồi?” Lục An Nhiên hướng người ngồi cạnh đang gục đầu xuống hỏi.
“Không sao…” Thanh âm của Lâm Đạt có chút hữu khí vô lực: “Đầu có chút choáng.”
“Phù…”nghe được âm thanh trả lời của Lâm Đạt, Lục An Nhiên phần nào cũng bớt lo lắng, ngẩng đầu nhìn bốn phía phát hiện bọn họ vẫn còn ở tại công viên hoang dã của thành phố S, từ cử sổ vẫn có thể nhìn thấy khu rừng xanh um ở bên ngoài.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Đạt vẫn còn có chút mơ hồ: “Chúng ta là bị bắt cóc rồi sao? Sẽ chết sao?” nhưng mà bản năng sinh tồn rõ ràng cho cô biết rằng hiện tại cô đang rơi vào tính huống rất nguy hiểm.
“Không sao đâu.” Lục An Nhiên an ủi Lâm Đạt: “Chúng ta nhất định có thể sống sót mà thoát khỏi nơi này!” Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Lục An Nhiên cũng rất vô vọng. Đáng chết! Lần này quả nhiên lại dính vào kế của Sở Dao rồi! nhìn tình huống này liền biết là do Sở Dao nhờ Tôn Sa Sa gọi cô và Lâm Đạt hai người đến đây, một chiêu này của Sở Dao thật sự tàn nhẫn! Nếu như là do Sở Dao tới tìm hai người cô, hai người nhất định sẽ không mắc mưu, cộng thêm việc gọi hai người đi đến địa điểm lại là rừng cây phía đối diện con sông, địa điểm trống trãi như vậy vừa nhìn liền thấy được hết, tự nhiên sẽ không thể có người ra tay động thủ ở đó! Thật không ngờ rằng cư nhiên lại xuống tay ở trên đường đi đến khu rừng!
Đột nhiên, cửa ngôi nhà gỗ bị mở ra, từ ngoài cửa tiến vào ba người đàn ông, tuổi tác đều trên dưới ba mươi, người đàn ông cầm đầu nhìn Lục An Nhiên: “Lục đại tiểu thư, thành thật xin lỗi cô! Hôm nay hai người các cô có thể không quay về được nữa rồi!” sau khi ngồi xuống người đàn ông đó lại bổ sung thêm một câu: “Ít nhất là không thể sống mà quay về được nữa!”
“Bọn họ trả cho ông giá bao nhiêu! Tôi trả gấp mười lần!” Lục An Nhiên buộc bản thân phải bình tĩnh lại và dũng cảm nhìn trực diện vào người đàn ông cầm đầu. Loại sát thủ như thế này bình thường chỉ cần cho tiền là được, chi tiền giải tai nạn, vì thế phương pháp đầu tiên của Lục An Nhiên chính là cho chúng nhiều tiền hơn.
Nhìn thấy Lục An Nhiên bình tĩnh như thế, người cầm đầu cũng hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ một thiên kim đại tiểu thư mười lăm tuổi đối diện với loại trường hợp này lại còn biết làm như vậy, thật là thú vị! Ông ta rất thưởng thức cô bé này, vả lại cũng xác định Lục An Nhiên sau này nhất định có thể làm được chuyện lớn! Nhưng mà thật đáng tiếc, liên minh sát thủ bọn họ cũng có quy định riêng: “Thành thật xin lỗi! Chúng tôi tự có quy định của mình.” Mặc dù giá tiền gấp mười lần thật sự rất mê người, nhưng mà phá hủy quy định chính là triệt đệ cắt đứt tài lộ của bọn họ, sau này ai còn dám tìm bọn họ giao nhiệm vụ nữa!
“Người mà các người muốn giết là tôi, không liên quan đến cô gái này, tôi cùng cậu ấy vốn dĩ không quen biết các người thả cậu ấy đi đi!” Lục An Nhiên tiếp tục thu xếp, cái chết của kiếp trước, cô rất hận, hận Sở Dao, hận Lâm Hạo Thịnh, hận người đàn ông bí ẩn đứng đằng sau mọi chuyện. Nhưng cái chết của cô là cái chết tàn khốc. Nhưng kiếp này không như vậy, nếu như cô chết đi rồi, vẫn còn nợ một mạng của Lâm Đạt, Lâm Đạt hoàn toàn là do bị cô làm cho liên lụy, vốn dĩ kiếp trước, Lâm Đạt hoàn
toàn không có một mối liên hệ nào với mình cả, cuộc sống trải qua rất tốt!
Lâm Đạt nghe vậy nhìn về phía Lục An Nhiên, có điểm kinh ngạc, cô khẳng định mình không hề muốn chết, nhưng mà sống chết do mệnh, họa tới không ai có thể ngăn chặn nỗi. Việc Lục An Nhiên đến cuối cùng vẫn bảo vệ cho cô làm cô rất cảm động, trong lòng cũng bắt đầu vì Lục An Nhiên mà suy nghĩ.
“Cô gái này tên là Lâm Đạt đúng không!” Tên sát thủ cầm đầu chỉ vào Lâm Đạt nói.
“...” Lục An Nhiên và Lâm Đạt đều cứng nhắc, những người này biết tên của Lục An Nhiên thì không có gì kỳ lạ, nhưng mà ngay đến cả tên của Lâm Đạt cũng biết được, chính là có vấn đề.
“Nhiệm vụ mà chúng tôi nhận được chính là cả hai người đều phải chết!” Tên cầm đầu nuối tiếc mà vỗ vỗ bàn tay: “Vả lại là yêu cầu đem hai người hoàn toàn thiêu chết.”
Ta khinh! Lại cmn là lửa! Lục An Nhiên bạo phát đến xuất ngôn chửi tục, hai kiếp làm người của cô đều đã được an bài phải chết do lửa sao! Chuyện quái quỷ gì thế! Sở Dao đáng chết! Lục An Nhiên đã đoán được là Sở Dao thoát không khỏi liên quan đến chuyện này.
“Thật sự xin lỗi!” Tên cầm đầu vừa vẫy tay, hai người ẩn thân đứng đằng sau hắn xuất hiện đem xăng đã chuẩn bị từ trước đổ đầy vào căn nhà gỗ, khi một trong hai người tính đổ xăng lên người Lục An Nhiên, tên cầm đầu giương tay cản hắn lại, có lẽ là thật sự cảm thấy Lục An Nhiên cứ như vậy mà chết đi rất đáng tiếc, hoặc lại có thể lại là cảm thấy cô bé này không đơn giản, trong lòng cũng có chút không nỡ.
“Lâm Đạt! Thật sự xin lỗi cậu.” Lục An Nhiên cảm thấy cơ thể Lâm Đạt đang run lên nhè nhẹ, trong lòng cảm thấy có điểm áy náy, cô vốn không muốn liên lụy Lâm Đạt, nếu như không phải có sự xuất hiện của cô, Lâm Đạt rõ ràng sẽ có một cuộc sống hoàn mỹ hơn mới đúng!
“Bọn họ căn bản không phải do mình đi cùng với cậu mới giết chết mình, mà là bởi vì mình đắc tội với Sở Dao, đúng không?” IQ của Lâm Đạt thật sự rất cao, trong nháy mắt đã hiểu rõ mọi vấn đề.
“Người mà Sở Dao thật sự muốn đối phó vẫn là mình, cậu có thể là do đã chơi với mình quá thân rồi...” Lục An Nhiên rất khâm phục sự bình tĩnh và trí thông mình của Lâm Đạt, trong tình huống như thế này mà vẫn có thể phân tích rõ ràng ai là người muốn giết mình, thật sự không đơn giản.
“Sở Dao chỉ là con gái của thư ký ông nội cậu, cô ta có bản lĩnh này sao?” lời nói của Lâm Đạt có ý là: “Có người đứng đằng sau!”
“...” Lục An Nhiên nhìn sang Lâm Đạt, trong mắt tràn đầy tán thưởng: “Lâm Đạt... cậu thật sự rất thông minh!”
“Cậu không biết người đứng sau là ai, hoặc là người này vô cùng mạnh vả lại thế lực vô cùng lớn!” Lâm Đạt tiếp tục phân tích: “Chí ít là thế lực mà Lục gia nhà cậu cũng không dám động đến!” Bằng không Lục An Nhiên cũng không cần với Sở Dao chơi trò lá mặt lá trái như vậy, hoặc là muốn dụ ra người đứng đằng sau lưng đó, hoặc chính là chỉ muốn án binh bất động đợi đến khi Lục gia phát triển mạnh hơn nữa.
“Thật ra mà nói, mình thật sự không biết người đứng đằng sau này là ai, không chỉ như thế, trừ mình ra Lục gia không có ai biết sự tồn tại của người đứng đằng sau này.” Lục An Nhiên cũng không muốn giấu Lâm Đạt nữa: “Lâm Đạt, cậu có tin là con người sau khi chết đi còn có thể sống lại không?”
Lâm Đạt nhìn vào đôi mắt của Lục An Nhiên, qua một lúc lâu mới gật gật đầu: “Cậu không có lí do để gạt mình.”
Sau khi rưới xăng đầy ngôi nhà gỗ, ba tên sát thủ đi ra khỏi căn nhà, tên cầm đầu lấy ra cái bật lửa hiệu Zippo một lần nữa nhìn Lục An Nhiên cười mang ý xin lỗi, sau đó liền bật lửa, sau đó buông tay. Mắt nhìn cái bật lửa đó sắp rơi xuống đám xăng bên dưới, một cánh tay xuất hiện giữa không trung, tiếp lấy chiếc bật lửa xém rơi xuống, sau đó lưu loát đóng lại: “Phù, nguy hiểm quá!”
Lục An Nhiên nhìn người vừa mới chụp chiếc bật lửa đó, mơ hồ kinh ngạc, cư nhiên lại là anh ta?
Nam nhân cầm chiếc bật lửa, khoa trương làm một động tác lau mồ hôi trên trán: “Suýt nữa là không kịp rồi!”
“Mày là ai?” Tên cầm đầu rõ ràng không biết được đột nhiên lại có người xuất hiện như vậy, hắn ta rõ ràng có cho người canh giữ bên ngoài! Người này làm sao lại có thể vào được nơi này?
“Mày đang kiếm những người kia sao?” nam nhân đùa giỡn với chiếc bật lửa trong tay, sau đó chỉ tay về phía cách đó không xa có một vài tên đã hoàn toàn nằm bất động nói.: “Bọn họ quá mệt mỏi, ngủ say rồi!”
“Mày!” tên cầm đầu kích động muốn rút súng, nhưng lại chậm một bước, nam nhân đó bắt lấy khẩu súng đang mang trên eo của tên cầm đầu một bên lại một cước đá ngất một tên khác xuất hiện bên trái tên cầm đầu, sau đó xoay người giật lấy khẩu súng, một cái xoay người đầy soái khí, hai tay trái phải đều cầm súng chĩa về hai hướng khác, họng súng nhắm ngay trán của hai tên sát thủ còn sót lại.
Nhìn động tác của nam nhân này thuần thục, nhanh chóng, Lục An Nhiên trong nháy mắt thất thần, thân thủ của người này không phải là một người mạnh bình thường!
“Nói đi! Các người là muốn tự làm mình ngất đi hay là muốn tôi giúp các người một tay?” Nam nhân có chút nghiền ngẫm nói.
“Tao cảnh cáo mày, đừng nhúng tay vào chuyện của liên minh Phá Hiểu của tụi tao, tao...” tên cầm đầu vẫn chưa nói hết lời dọa nạt, liền bị nam nhân đang cầm súng mỗi người một nhát hoàn toàn làm cho hai tên sát thủ còn lại ngất đi: “Tôi đã cho các người quyền lợi lựa chọn rồi! Tự mình lại không biết trân trọng, không thể trách tôi được!”