“Không sao, chỉ là lúc thi xong có chút chóng mặt.” Nhìn thấy Lục An Hổ chuỗi căng thẳng trong lòng Lục An Nhiên cũng triệt đệ được thả lỏng ra, 100 ngày tiếp xúc, làm cho Lục An Nhiên quen thuộc sự tồn tại của Lục An Hổ, đối với người cùng tuổi với mình này, người “anh trai nhỏ” sinh nhật chỉ lớn hơn mình có ba ngày, Lục An Nhiên rất tin tưởng.
“Đi thôi! Về nhà thôi.” Lục An Hổ đỡ lấy cánh tay của Lục An Nhiên, đeo cặp của Lục An Nhiên lên rời khỏi phòng thi, dù gì Lục An Nhiên cũng chỉ là một cô gái vả lại thể chất có chút kém, đoạn thời gian này áp lực tâm lý của Lục An Nhiên cũng khá lớn, sẽ xuất hiện loại phản ứng như thế cũng là điều bình thường. Nghỉ ngơi vài ngày thật tốt là có thể hồi phục trở lại: “Dù gì thì bắt đầu từ ngày mai cũng không có chuyện gì nữa, cùng mình chạy bộ chút không phải rất tốt sao! Thể chất của cậu cũng quá kém rồi!”
“Ơ...” Lục An Nhiên cười ngượng, Lục An Hổ lớn lên từ trong quân đội, 5 tuổi đã bắt đầu cùng với những quân nhân tham gia chạy thể dục buổi sáng, những ngày ở trong Lục gia, cậu ta mỗi ngày đều thức dậy từ lúc 4 giờ sáng sau đó chạy bộ 2 tiếng đồng hồ, nếu như cùng cậu ta chạy bộ, ngày nào cũng như thế, Lục An Nhiên thật sự lo lắng mình không còn mạng để lên Cao trung nữa!
Không biết người đỡ Lục An Nhiên đi là ai, trong lòng Tần Thư Mặc có chút hụt hẫng, cậu cũng vác cặp lên vai đi về, lúc về đến nhà, ba mẹ cậu đã làm xong nguyên một bàn món ăn đợi cậu, cậu vừa bỏ cặp xuống rửa sạch tay, thì chị gái cũng vừa về tới.
“Thơm quá!” Tần Thư Hàm xoa xoa cái bụng trống rỗng nói: “Con đói chết rồi!”
“Mau đi rửa tay đi!” mẹ Tần thúc giục con gái: “Bọn ta đợi hai con cũng lâu rồi đó.”
Tần Thư Mặc đang ngồi trên bàn ăn giơ đũa lên, lại không hề muốn ăn, nét suy tư giữa hai hàng lông mày khiến cho những người còn lại ngồi trên bàn cơm không tự chủ được quay mặt nhìn nhau.
“Thi không tốt sao?” người nói chuyện trước là ba Tần, ông đẩy gọng kính trên sống mũi một cái: “Nếu như lần này không thi đậu Cao trung Nhất trung của thành phố S cũng không sao, dựa theo thành tích thường ngày của con, cũng đủ để đưa con ra nước ngoài học rồi.”
“Đúng đó!” Mẹ Tần cũng trấn an nói: “Không cần lo vấn đề về tiền bạc.”
“Không phải chứ!” Tần Thư Hàm vừa ăn thức ăn vừa nói: “Hôm nay chị đã nhìn đề thi rồi, không khó mà! Mới gọi điện thoại cho Lục An Nhiên, em ấy cũng nói thi rất tốt, nhưng mà nghe giọng nói dường như có vẻ hơi yếu ớt.”
“Cậu ấy sao rồi?” Trong lòng Tần Thư Mặc gấp gáp: “Hôm nay ở phòng thi cậu ấy đã ngất xỉu.”
“Hả? Vậy sao?” Tần Thư Hàm ngừng một chút rồi nói: “Có thể là do áp lực của em ấy quá lớn! nhưng mà chị cảm thấy thi vào Nhất trung không thành vấn đề, mọi dạng đề thi tốt nghiệp Sơ trung em ấy đều đã làm qua, vả lại dạng đề mà chị cho em ấy cũng hoàn toàn làm đúng, cậu anh họ nhỏ của em ấy hình như cũng làm bài rất tốt.” Lúc dạy thêm cho Lục An Nhiên Tần Thư Hàm đã vài lần nhìn thấy Lục An Hổ.
“Anh họ nhỏ?” cặp lông mày vẫn luôn nhíu chặt của Tần Thư Mặc từ từ dãn ra, dường như tảng đá lớn treo trong tim cũng bỏ xuống được một nửa.
Loại biến hóa này bị những người ngồi trên bàn cơm thu hết vào đáy mắt, ba Tần không nhịn được ho nhẹ một tiếng: “Thư Mặc à! Chuyện này… ba cảm thấy mặc dù thời đại này tương đối cởi mở, nhưng mà con mới chỉ mười lăm tuổi… chuyện yêu đương gì đó có chút hơi sớm thì phải…”
“Đúng đó! Mẹ cũng không đồng ý việc con yêu đương sớm như thế, thi lên đại học lại nghĩ đến loại chuyện này cũng chưa muộn mà!” Mẹ Tần vẫn là lần đầu tiên nói những chuyện này với con trai, hai má có chút ửng đỏ.
“Mọi người nói cái gì đó!” Tần Thư Mặc tức khắc mặt đỏ tới tận mang tai: “Con và cậu ấy cũng mới chỉ chào hỏi vài câu! Mọi người…”
“Đúng đó! Mới không phải yêu đương đâu!” Tần Thư Hàm đánh gãy lời nói của Tần Thư Mặc, sau đó mới chém thêm một nhát: “Bất quá chỉ là em trai con yêu đơn phương người ta thôi!” “Chị!” Lúc này ngay đến cả cổ của Tần Thư Mặc cũng ửng đỏ lên, bà chị gái này cũng quá đủ rồi!
“Hả?” Ba mẹ Tần quay qua nhìn nhau: “Đơn phương à...”
“Ba! Mẹ!” Tần Thư Mặc thật sự cảm thấy bữa cơm này không thể tiếp tục ăn được nữa rồi, như vậy là đang làm cái gì cơ chứ! Ai đơn phương chứ! Cậu bất quá cũng chỉ là có chút để ý cô ấy mà thôi, đây có thể gọi là cái gì tương tư chứ! Tần Thư Mặc cậu làm sao lại có thể yêu đơn phương chứ!
“Thư Hàm à, cái người Lục... Lục...” mẹ Tần nhất thời vẫn không gọi ra được tên của Lục An Nhiên.
“Lục An Nhiên!” Tần Thư Hàm uống một ngụm canh nói: “Là lớp trưởng lớp học mà con đang phụ trách.”
“Ồ!” Mẹ Tần gật gật đầu: “Nhân cách như thế nào?”
“Phi thường tốt!” Tần Thư Hàm thật tâm yêu thích Lục An Nhiên: “Là thiên kim đại tiểu thư, nhưng mà một chút tính khí đại tiểu thư cũng không có. Chăm chỉ học hành, lớn lên cũng rất xinh đẹp! Hai người đợi con một lát!” Tần Thư Hàm tay chống lên bàn liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn chạy xoành xoạch lên thư phòng lầu hai cầm lấy quyển tạp chí trong ngăn kéo bàn sách liền chạy xoành xoạch xuống lầu: “Chính là cô gái trên bìa tạp chí này!”
“Nè! Chị!” Tần Thư Mặc phát hiện Tần Thư Hàm lấy quyển tạp chí mà cậu cẩn thận để trong ngăn kéo liền lập tức muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
“Lớn lên thật sự xinh đẹp!” Mẹ Tần nhìn Lục An Nhiên trên bìa tạp chí cười trong sáng và tự tin, không nhịn được khen ngợi liên tục.
“Thiên kim Lục thị?” Ba Tần cũng nhìn vào bài báo liên quan đến Lục An Nhiên, không thể không lắc đầu: “Ba vẫn nghĩ là Thư Mặc nên tìm một cô gái gia thế bình thường là được, tốt nhất cha mẹ cũng làm giáo viên!” Ba Tần là giáo sư đại học, mẹ Tần là giáo viên Ngữ Văn Nhất trung thành phố S, hai người đều là giáo viên, Ba Tần cũng hi vọng con cái mình cũng làm giáo viên, tốt nhất kiếm một người làm vợ cũng...
“Ba, ba cũng nghĩ xa quá rồi đó!” Tần Thư Mặc không khỏi xoa hai bên thái dương đau nhức.
“Con cũng đã làm giáo viên như ý muốn của ba mẹ rồi, Thư Mặc cũng không cần làm như vậy nữa đâu!” Tần Thư Hàm cắn đùi gà nói: “Thời đại nào rồi, gia đình chúng ta còn phải kế thừa nghề giáo viên nữa chứ!”
“Tổ tiên chúng ta cũng đều là làm giáo viên, lúc còn trẻ cụ cố cố tổ còn...” thấy thái độ của con gái như vậy, Ba Tần không vui rồi.
“Còn được vào kinh diện thánh!” Tần Thư Hàm không nhịn được trợn trắng mắt, chuyện này
cô nghe đến nỗi hai tai cũng đã mài thành cái kén: “Ba, con hiện tại không phải đã làm giáo viên rồi sao!”
“Chỉ làm giáo viên thôi làm sao đủ? Con làm giáo viên thì phải có sự giác ngộ của một người giáo viên! Thân làm giáo viên thì phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, làm một tấm gương gương mẫu thời khắc đều phải đốc thúc bản thân, phải làm đến khi ngô nhật tam tỉnh ngô thân...” (đây là một câu luận ngữ đại khái là nói: tôi mỗi ngày phản tỉnh ba điều: lo việc cho người đã làm hết mình chưa? Làm bạn với người có thành khẩn, giữ được chữ tín chưa? Lời thầy dạy dỗ đã luyện tập chưa?) Ba Tần nhìn đứa con gái tính khí trẻ con liền nhịn không được đọc ra vài câu.
“Được rồi được rồi!” Mẹ Tần chịu không được hô ngừng lại: “Con cái hôm nay cực khổ một ngày rồi, ông bớt nói nó vài câu đi, ba vị đại gia nếu như không ăn nữa, bàn cơm này chắc cũng nguội lạnh rồi!”
“Cũng do bà hằng ngày tạo thói quen cho tụi nó!” Ba Tần thở dài ra một hơi lắc lắc đầu, cầm đũa gắp đồ ăn trong dĩa.
“Đúng rồi.” Tần Thư Hàm nói: “Bắt đầu từ ngày mai con không cần dạy thêm cho Lục An Nhiên nữa, kỳ thi kết thúc kỳ nghỉ của con cũng bắt đầu rồi, con chuẩn bị qua Hy Lạp chơi vài ngày.”
“Hy Lạp? xa như vậy?” Mẹ Tần lo lắng nói: “Có thể hay không không an toàn!”
“Sẽ không đâu! Bạn thân thời đại học của con lấy chồng ở bên đó, con nhận được thiệp mời tham dự đám cưới.” Tần Thư Hàm uống một ngụm canh nói tiếp: “Ăn ở đi lại, chồng bạn thân con đã bao trọn gói rồi. Thư Mặc, em có muốn đi cùng chị đi giải tỏa tâm tình một chút không, dù gì thì em cũng đã thi xong rồi.”
“Được đó.” Tần Thư Mặc gật gật đầu, cậu còn chưa được đi qua Hy Lạp đâu! Đi chơi một chuyến cũng không tồi, khó có dịp vừa mới thi xong.
“Hừ! Đang êm đẹp tự dưng gả đi xa như thế làm gì không biết? bị ức hiếp người nhà cũng không giúp gì được!” Ba Tần không vui nhăn mi lại: “Ba nói cho con biết, tốt hơn hết là con không nên gả đi xa như vậy, cứ ở thành phố S này kiếm một người làm giáo viên kết hôn là được rồi!”
“Ba…” Tần Thư Hàm không vui nhăn mi lại: “Ba đây là muốn ép hôn sao?”
“Cái gì gọi là ép hôn chứ!” Ba Tần dừng một chút rồi nói: “Đúng rồi, trường đại học của ba có một giảng viên vừa mới tới rất được! không thì ngày nào đó tâm tình con tốt một chút, tìm thời gian ba sắp xếp cho hai người gặp mặt ăn bữa cơm? Suy nghĩ thử đi!”
“Không có tâm tình, không có thời gian, không suy nghĩ!” Tần Thư Hàm không nhịn được trợn trắng mắt.
“Con cái đứa nhỏ này!” Ba Tần một lần nữa cau mày lại.
“Thư Hàm, gặp mặt ăn bữa cơm cũng không sao mà! Mẹ và ba con cũng vì vậy mà quen nhau đó!” Mẹ Tần cười nhẹ nói tiếp: “Con cũng đã sắp 26 tuổi rồi, lúc mẹ 25 tuổi đã sinh con ra! Vả lại, dù gì con cũng chưa có người mình thích không phải sao? Gặp mặt, lỡ như có hảo cảm thì sao!”
“Ai nói con không có người mình thích chứ?” Lời nói của Tần Thư Hàm có thể nói là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, làm cho những người đang ngồi trên bàn ăn đều sợ ngây người.
“Phụt...” Tần Thư Hàm không nhịn được đem ngụm canh vừa mới uống vào phun ra ngoài: “Ai? Đến từ hành tinh nào thế?” Người chị này của cậu tính tình kỳ quái, IQ đạt 200 điểm, đôi mắt để trên đầu, mỗi ngày đều không theo kịch bản mà hành động, người có thể làm cho chị để ý, tuyệt đối không phải người địa cầu!
“Là người ở thành phố S sao?” Mẹ Tần cũng không quá hy vọng con gái gả đi quá xa.
“Là giáo viên sao?” Ba Tần vẫn kiên trì muốn con gái kiếm một vị giáo viên.
“Không thể nói thêm!” Tần Thư Hàm đem đũa bỏ lên mặt bàn nói: “Con ăn no rồi! Mọi người ăn từ từ!” Nói xong, Tần Thư Hàm liền muốn quay người đi.
“Đợi một chút!” Mẹ Tần truy vấn: “Khi nào mang về ra mắt với ba mẹ đây!”
“Trời ơi! Bát tự còn chưa có xem đâu!” Tần Thư Hàm hai tay giơ lên nói.
“A?” Tần Thư Mặc ngây người một lát nói: “Yêu đơn phương sao!”
“Em là người duy nhất không được nói câu đó!” Tần Thư Hàm liếc trắng mắt: “So với em chỉ dám ngắm nhìn trên bìa tạp chí còn mạnh hơn nữa là!”
“Em...” Tần Thư Mặc không cam tâm bị chị gái nhạo báng như vậy, nhưng mà rõ ràng điều người ta nói lại chính là sự thật, mở miệng muốn phản bác, nhưng lại không cam tâm mà ngậm lại. Tóm lại, cậu mới không nhận mình chính là cái gì mà yêu đơn phương, bất quá chỉ là có một chút hảo cảm mà thôi!
“Con có hẹn bạn cần phải đi ra tiệm sách, con đi trước đây!” Tần Thư Hàm nhìn đồng hồ nói.
“Ai? Là người đàn ông đó sao?” Mẹ Tần tiếp tục hỏi.
“Dạo tiệm sách? Cậu ta là giáo viên sao?” Ba Tần quả nhiên vẫn là quan tâm chuyện này nhất.
“Không thể nói thêm!” Âm thanh vừa dứt, Tần Thư Hàm tiêu sái xoay người, chỉ để lại cho mỗi người một bóng dáng tiêu sái.
“Cái gì chứ!” Tần Thư Mặc hừ một tiếng đem chén đũa bỏ xuống: “Con cũng ăn no rồi. Hai người từ từ ăn!” Nói xong, đứng dậy quay về phòng của mình, thuận tiện đem cửa khóa trái.
Trong nhà ăn chỉ còn lại ba mẹ Tần bốn mắt nhìn nhau, hai dòng gen tốt đẹp của họ, sinh ra hai người con trí tuệ đặc biệt thông minh lớn lên xinh đẹp không thua kém gì so với con gái, theo lý mà nói đáng lẽ ra phải là người thắng nhân sinh không phải sao! Tại sao cố tình hai đứa này đều là yêu đơn phương cơ chứ!
Thở ra một hơi vô lực, ba mẹ Tần liếc mắt với nhau một cái, hai người từ trong mắt của đối phương thấy được sự bất lực được viết hoa trong đó.(Tức là nhấn mạnh từ bất lực í mà)...