“Hửm?” Lục An Hổ nương theo phương hướng Lục An nhiên vừa chỉ quả nhiên nhìn thấy Lục An Duy, người con gái bên cạnh anh ta chính là cô gái người Pháp mà bọn họ gặp ở Khải Long - Martha.
“Gọi hai người đó vào đây đi!” Lục An Nhiên hơi hơi cau mày nói.
“Được!” Lục An Hổ nghe lệnh xong liền chạy ra cản hai người kia đang có ý định đi vào một nhà hàng món Tây khác, sau khi nói với họ vài câu, Lục An Duy và Martha liền cùng với Lục An Hổ tiến vào “Lục gia thái tư phòng quán”.
Lục An Nhiên chào hỏi Lục An Duy và Martha và mời họ ngồi cùng bàn với mình sau đó nhờ phục vụ lấy thêm một cái ghế nữa, nhìn sự phối hợp giữa Lục An Duy và Martha, Lục An Nhiên cảm thấy cũng đẹp đôi thật, nhưng Lục An Duy không phải thích Tần Thư Hàm sao? Mối quan hệ này có phải có chút loạn hay không!
Đối với ánh mắt đánh giá của Lục An Nhiên, vẻ mặt Martha tràn đầy nụ cười nói: “Là tôi mời An Duy cùng đi ăn cơm trưa chung, Lục tiểu thư đừng hiểu lầm!”
Lục An Nhiên uống một ngụm nước ép cam tươi cười nhạt: “Tôi thì có gì hiểu lầm cơ chứ? Cũng nhờ tay nghề tài giỏi của cô Martha, mới biến khuôn mặt của anh An Duy đẹp được như hiện tại!”
“Lục tiểu thư nói quá rồi.” Đôi mắt to tròn của Martha sáng ngời, ở Z quốc ngây ngốc cũng được ba năm rồi, tiếng phổ thông của cô cũng không tệ: “Nguyên bản An Duy đã rất rất đẹp trai mà!”
Lục An Duy nghe câu khen ngợi của Martha, nhợt nhạt cười, lễ độ mà gật gật đầu. Nếu không phải do Lục An Nhiên đề nghị, đại khái cả đời này anh cũng không muốn đi làm cái việc mà làm mờ sẹo này! Nhưng mà bởi vì nhiệm vụ, anh cũng không có cách nào đúng không? Hôm nay vừa mới sáng sớm anh đã bị Lục An Nhiên bắt đi làm liệu trình chăm sóc rồi, tay của Martha rất mềm rất thoải mái, thuốc bôi trên mặt có mùi hương nhàn nhạt rất an thần, trong lúc làm liệu trình chăm sóc Martha còn giúp anh làm mát xa vùng cổ làm cho anh vài lần ngủ quên luôn, còn có thêm một loại cảm giác an tâm nữa.
Ngậm ống hút, Lục An Nhiên dùng ánh mắt liếc nhìn hai người này, suy đoán quan hệ của hai người. Chỉ là suy đoán của cô thật sự có chút không ổn, đôi mắt ngọc của Lục An Nhiên vừa chuyển thanh thanh cổ họng hỏi Kỷ Linh: “Kỷ Linh à! Cậu gửi tin nhắn nói là nhìn thấy cô Tần, ở đâu nhìn thấy vậy?” một bên nói chuyện, một bên lại quan sát Lục An Duy.
“Cạch” ly sứ trong tay Lục An Duy rớt xuống mặt bàn, nước trà trong chén văng tung tóe lên chiếc đầm trắng của Martha đang ngồi bên cạnh anh.
“Trời ơi!” Martha hoảng hốt đứng lên.
“Xin lỗi” Lục An Duy ý thức được bản thân luống cuống, vội vàng đưa khăn giấy cho Martha.
“Không, không sao.” Martha xấu hổ cười.
“Phục vụ. Đem thêm chút khăn giấy qua đây!” Lục An Nhiên kêu lên. Phản ứng này của Lục An Duy đã biểu đạt rõ toàn bộ rồi!
“Không, không sao đâu.” Martha phất tay cười nói: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút.” Nước trà này vẫn nên dùng nước sạch rửa một chút tốt hơn, nếu như để cho nó khô tự nhiên, sợ là sẽ để lại dấu tích.
Đợi sau khi Martha rời khỏi, Kỷ Linh mới trả lời vấn đề của Lục An Nhiên: “Cô Tần hả! Hôm qua mình ở trong nội thành nhìn thấy cô ấy, hình như cô ấy cũng vừa mới về nước! Đi cùng với em trai của cô ấy.” Cái miệng nhỏ nhắn của Kỷ Linh lên xuống lia lịa: “Em trai của cô Tần rất là đẹp trai đó!”
“Sao cậu lại bày ra bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy...” Lục An Nhiên không khỏi trêu chọc nói: “Nước miếng muốn chảy ra rồi kìa!” “Xí...” Kỷ Linh phất tay nhỏ nói: “Cổ nhân nói: thực sắc tính dã!”
“Cậu đừng để cho cổ nhân bị kiện nha!” Lục An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Coi chừng cao không nỗi!”
“An Nhiên!” Kỷ Linh giờ nắm đấm giống cái bánh bao ra, vẻ mặt tức giận giống như con mèo nhỏ bị đạp trúng đuôi, nhe nanh múa vuốt kháng cự.
“Được được được! Mình không nói nữa không nói nữa!” Thật sự Lục An Nhiên cảm thấy Kỷ Linh rất dễ thương! Đều cùng là mười lăm tuổi, nhưng Kỷ Linh lại chỉ cao chưa tới 1m5, lúc trước cô đã từng nhìn thấy không biết Lâm Đạt nói cái gì cúi đầu nhìn xuống sau đó bỏ chạy, Kỷ Linh vừa chạy vừa nói với Lâm Đạt câu gì đó, hình ảnh đó thật sự vui vẻ không lời nào diễn tả được.
“Hừ!” Kỷ Linh hừ một tiếng không vui ngoảnh mặt qua một bên, sau đó lại đột nhiên sửng sốt chỉ một bóng người qua tấm kính ngoài cửa sổ nói: “Là Sở Dao!”
Lục An Nhiên nương theo ngón tay Kỷ Linh nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Sở Dao đang từ xa bước tới, chỉ thấy cô ta mặc một bộ váy trên đó có thêu những bông hoa nhỏ, cô ta đang đi chung với ba cô gái khác bằng mắt có thể nhìn thấy sự khác biệt rõ ràng, gương mặt trang điểm chu đáo, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, nụ cười dịu dàng phóng khoáng, sau lưng đeo một chiếc túi làm bằng da, so với những người mẫu trên tạp chí còn đẹp hơn gấp ba lần. Ba cô gái khác, Lục An Nhiên cũng nhận ra họ, đều là những bạn học cùng lớp, lần này cũng cùng thi vào Nhất trung thành phố S, bất quá có điều kỳ lạ là Tôn Sa Sa lại không nằm trong số ba người đó.
Kỷ Linh và Lục An Nhiên nhìn thấy Sở Dao, Sở Dao bọn họ tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy Lục An Nhiên, vẻ mặt Lục An Nhiên không kiềm chế được đông cứng trong giây lát.
“Lớp trưởng!” Bạn học bên cạnh Sở Dao tóc cột hai bên hướng về phía Lục An Nhiên cùng Kỷ Linh phất tay: “Kỷ Linh!”
“Hi!” Lục An Nhiên cũng cười phất tay lại, suy nghĩ không biết lần này Sở Dao định làm gì.
“Lớp trưởng! Kỷ Linh! Trùng hợp quá nha!” một bạn học khác đeo một cặp kính dày bước vào trong nhà hàng trước, đi đến trước mặt nhóm người Lục An Nhiên: “Mọi người cũng qua đây dạo phố mua đồ sao?”
“…” nhìn thấy ba người này cũng đều đã tiến vào trong nhà hàng “Lục gia thái tư phòng quán”, Sở Dao cắn chặt răng, giấu đi sự bất mãn dày đặc trong lòng, cũng chậm rãi bước theo vào: “An Nhiên, trùng hợp quá!”
“Đúng vậy!” Lục An Nhiên ngoài cười trong không cười: “Bốn người các bạn cùng hẹn nhau đi dạo phố sao!”
“Là Sở Dao hẹn bọn mình đó.” Cô gái cột tóc hai bên cười mỉm nói: “Bọn mình cùng nhau đến đây mua đồ dùng
sắp tới cần sử dụng cho việc học!”
“Như vậy sao! Mình cùng Lục An Hổ đi mua đồ, sau đó ngẫu nhiên gặp Kỷ Linh, liền cùng nhau ăn cơm!” tròng mắt Lục An Nhiên lướt qua một tia giảo hoạt nhìn Sở Dao: “Sở Dao, cậu hẹn mọi người đi mua đồ tại sao lại không rủ mình?” chuyện mua đồ này, nếu đổi lại là trước đây, Sở Dao nhất định sẽ dẫn theo cô, bởi vì Lục An Nhiên của kiếp trước là một cái túi tiền ngu ngốc di động. Nhưng lần này Sở Dao không rủ Lục An Nhiên thôi cũng không nói, thậm chí khi nhìn thấy Lục An Nhiên lại còn là biểu tình này, khóe miệng Lục An Nhiên không cản được giương lên. Cô gái cột tóc hai bên tên là Lăng Oánh Oánh, người mang cặp kính dày cộp tên Tôn Thư Hủy, còn một người khác tóc ngắn tên Vu Tử Viện. Ba bạn học này ở trường đều là những cô gái tốt có quan hệ không tệ với Lục An Nhiên, cả ba đều ngoan ngoãn không có tâm cơ gì, bình thường ba người này đều chơi cùng với nhau, nghe nói bọn họ đã học chung từ năm tiểu học, cộng thêm nhà lại gần nhau, quan hệ giữa ba người vẫn luôn rất tốt đẹp, bây giờ lại cùng nhau thi vào Nhất trung thành phố S, Sở Dao hẹn ba người này ra, nhìn bộ dạng, Sở đại tiểu thư này là muốn chơi trò xúi giục sao! “Mình…” Sở Dao cũng không ngốc ngay lập tức đã tìm ra được một lí do biện hộ: “Hiện tại không phải cậu đang ở nhà ông nội cậu sao, mình sợ gọi cậu, cậu sẽ không tiện.”
“Như vậy sao! Đích thực là không tiện lắm.” Lục An Nhiên cũng không đem lời nói đó chôn sống, như vậy nếu lần sau Sở Dao lại muốn hẹn cô, cô liền có thể lấy câu nói của Sở Dao mượn xài đỡ được rồi, cũng không tệ.
“Cũng đã ngẫu nhiên như vậy, hay là chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!” Lăng Doanh Doanh xoa xoa bụng rỗng của mình nói: “Lớp trưởng, mọi người tiện chứ?”
“Có gì không tiện chứ!” Nguyên bản Lục An Nhiên rất không muốn ngồi chung bàn ăn cơm với Sở Dao, nhưng mà cô chú ý lúc Lăng Doanh Doanh nói chuyện Sở Dao nhất thời có biểu hiện kháng cự, liền vui vẻ đáp ứng. Gọi phục vụ tới để đổi một cái bàn lớn hơn dành cho mười người, sau đó lại gọi thêm năm món, liền cùng với Kỷ Linh và Lăng Doanh Doanh cười nói vui vẻ lên.
Sở Dao thực ra lại chẳng nói gì, uống ly trà chanh của mình, trong lòng thầm mắng Lục An Nhiên mấy ngàn lần cũng không thể giải được hận.
Hai anh em Lục An Duy và Lục An Hổ cũng nhận ra Sở Dao, khuôn mặt của ả lúc hủy đi bộ lễ phục của Lục An Nhiên thật sự làm cho hai anh em không thể nào quên được! Cộng thêm trước đây Lục An Nhiên đã từng nói qua, Sở Dao có quan hệ với người đó, hai anh em đương nhiên quy Sở Dao thành kẻ thù, trong mắt cũng phác họa lên một tầng cảnh giác.
“Đúng rồi.” Lục An Nhiên đang nói chuyện vui vẻ liền nhìn qua Sở Dao một cái hỏi: “Sở Dao, Tôn Sa Sa đâu? Cậu ấy hiện tại ra sao rồi?”
“Ai?” Sở Dao hơi sửng sốt sau đó nói: “Tôn Sa Sa hả… mình cũng không rõ lắm?”
“Quan hệ giữa hai cậu không phải tốt lắm sao?” Lục An Nhiên như cũ giữ nguyên biểu tình ngoài cười trong không cười: “Hôm nay sao cậu lại không hẹn cậu ấy?”
“Sa Sa à!” Vu Tử Viện uống một ngụm nước uống nói: “Sa Sa thi không được tốt lắm nên không vào được Nhất trung, thi đậu vào Nhị trung, sau đó cậu ấy định học lại một năm, nhưng điều kiện gia đình cậu ấy không phải tốt lắm, người trong nhà liền không để cậu ấy học lại nữa.”
“Nghe nói cậu ấy còn phản đối bằng cách tuyệt thực.” Tôn Thư Hủy tiếp lời nói: “Nhưng mà không thể vượt qua được người nhà cậu ấy, chỉ có thể đi học ở Nhị trung.”
“Vậy sao!” Lục An Nhiên cười mỉm nói: “Thì ra là do sau này sẽ không cùng một trường nữa, cho nên cậu mới không hẹn cậu ấy sao!”
Nghe xong Lục An Nhiên nói, ba bạn học được hẹn ra đều rất kinh ngạc, sau đó liếc mắt với nhau một cái. Những bạn học trong lớp thi đậu vào Nhất trung thành phố S đều đã ngồi ở đây hết rồi, những người khác đều thi vào Nhị trung Tam trung. Trước đây bọn họ vẫn còn cảm thấy kỳ quái là rõ ràng trong lớp bọn họ cũng chỉ gật đầu mỉm cười với Sở Dao vài lần thôi tại sao đột nhiên cô ta lại hẹn ba người bọn họ ra chơi, lại còn muốn mời bọn họ ăn cơm trưa… hiện tại nghĩ lại, chốc lát liền hiểu ra. Đây chỉ là vì sau này vẫn còn là bạn học, không chừng vẫn còn có giá trị lợi dụng gì đó… lại nghĩ đến Tôn Sa Sa, lúc dó Tôn Sa Sa và Sở Dao là bạn cùng bàn, tốt đến không chia cắt được, nhưng lúc Tôn Sa Sa không thi đậu vào Nhất trung, Sở Dao ngay đến tình trạng gần đây của Tôn Sa Sa cũng không biết… trong lòng ba người đo đạc, đối với Sở Dao cũng sinh ra lòng phòng bị. Có thể thi đậu vào Nhất trung, ba người bọn họ cũng không phải người ngu, lòng hại người không có, qua sự chỉ điểm của Lục An Nhiên, lòng phòng bị cũng được nâng lên không ít…
Sở Dao cũng không dự liệu được Lục An Nhiên lại hỏi đến tình hình của Tôn Sa Sa, xấu hổ cười nói: “Mình hẹn cậu ấy ra, nhưng mà cậu ấy không có thời gian…” Làm sao có thể hẹn Tôn Sa Sa được! cô ta đối với những người nghèo căn bản rất khinh bỉ, Tôn Sa Sa lại không thi đậu được Nhất trung, một người không có giá trị lợi dụng nào, cô ta đương nhiên sẽ không đi lãng phí thời gian của mình!