Hơi thở hổn hển, Lục An Nhiên ngồi phịch xuống đất, quyền pháp này vốn dĩ không khó, động tác rất cơ bản, nhưng mỗi lần Lục An Hổ hô khẩu hiện đều sẽ dừng lại rất lâu, mà việc giữ nguyên một động tác như vậy đối với Lục An Nhiên mà nói còn khó hơn so với việc lập đi lập lại toàn bộ động tác mấy lần!
“Hôm nay tới đây là được rồi!” Lục An Hổ nhìn thời gian: “Về phòng tắm một trận, nghỉ ngơi một lát. À đúng rồi, hành trình cụ thể của ngày hôm nay là gì?”
“Buổi sáng gặp mặt công ty thiết kế trang trí.” Lục An Nhiên làm động tác kéo dãn cơ thể nói: “Buổi trưa hẹn gặp cô em họ của Tiết Định An, 5 giờ chiều nay cùng nhau đi xem phim đi!”
“Phim gì vậy?” Lục An Hổ hỏi.
“Không biết, Tần Thư Mặc nói là một bộ phim mới.” Lục An Nhiên làm động tác kết thúc kéo dãn nói: “Hôm qua em cũng đã nói qua với cô Tần, buổi học thêm sẽ dời đến tối nay.”
“Ồ.” Lục An Hổ trả lời: “Như vậy đi!”
Hai người ai về phòng nấy tắm táp đơn giản sau đó đi xuống nhà ăn dưới lầu 1, ăn xong bữa sáng vẫn còn chưa đến thời gian hẹn, Lục An Nhiên liền về phòng của mình, mở laptop ra, cô kiểm tra hòm thư nhận email, hòm thư vẫn trống không. Lâm Đạt vẫn chưa trả lời email của cô... cũng đã lâu như vậy, Lâm Đạt giống như là đã biến mất, không có tin tức.
Thở ra một hơi, Lục An Nhiên gập laptop lại, đứng dậy đi đến giá sách, giá sách chứa đầy sách, đa số đều là những quyển sách cô mang từ giá sách nhà cô qua đây, còn số ít là liên quan đến việc học sau khi đến Lục gia cô đã mua.
Lục An Nhiên dùng đầu ngón tay lướt qua từng quyển sách trên giá, sau đó từ trong đó lấy ra một quyển truyện tranh thiếu nữ, đây là bộ truyện tranh mà cô thích nhất, truyện kể về một cô gái ngu ngốc bởi vì thích nam sinh đẹp trai nhất trong trường mà cô gắng học tập cuối cùng phản công, bộ truyện tranh này là do một nữ tác giả căn cứ theo câu chuyện của cô và chồng cô mà vẽ ra, điều hối tiếc duy nhất đại khái là...
Lục An Nhiên lật từng trang từng trang của quyển truyện, một lần nữa bị cảm động bởi tình tiết trong truyện, mà cười sung sướng. Truyện tranh gì đó, không kể là đã cách bao lâu, lúc đọc lại, đều sẽ bị cảm động một lần nữa, một lần nữa cảm nhận được cảm giác lúc đó, một lần nữa bị cuốn hút bởi nhân vật trong câu chuyện...
Không biết qua bao lâu, Lục An Hổ đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Lục An Nhiên nằm trên giường cười ngây dại: “Hả? Đọc truyện tranh sao? Mắc cười như vậy?”
“Cũng được... haha...” Lục An Nhiên dời ánh mắt khỏi quyển truyện tranh: “Nhân vật chính xinh đẹp lại quá ngu ngốc! Haha!”
“Kết cục như thế nào?” Lục An Hổ tò mò hỏi.
“Kết cục à...” nụ cười trên môi Lục An Nhiên dần dần biến mất: “Không có kết cục!”
“Hả? Là bộ truyện tranh còn chưa vẽ xong sao?” Lục An Hổ hỏi.
“Không phải vậy...” Lục An Nhiên đứng dậy, đem quyển truyện tranh bỏ lại trên giá sách: “Tác giả qua đời rồi?”
“Hả?” sau khi Lục An Hổ nghe xong có chút tiếc nuối: “Trước đây anh cũng có nghe nói qua, nhiều tác giả truyện tranh do vẽ nhiều quá kiệt sức mà bệnh chết.”
“Vốn không phải bệnh chết đâu.” Lục An Nhiên hơi hơi cúi đầu: “Là do sau khi bắt gặp chồng cô đi với tình nhân, nên đã tự sát…” thần sắc Lục An Nhiên trở nên cô đơn, rõ ràng thứ tình cảm trong truyện tranh đẹp đẽ và ấm áp đến thế… nhưng mà, đại khái hạnh phúc chính là chỉ có ở trong truyện tranh mà thôi!
“Ơ…” Lục An Hổ nhìn thấy thần sắc của Lục An Nhiên, nhất thời không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút sau đó đổi chủ đề nói: “Cái đó, anh trai gì đó của em, nói là hôm nay cũng muốn đi chung.”
“Bảo anh ta chết đi tốt hơn!” giọng điệu Lục An Nhiên không tốt, nhìn thấy chồng mình đi cùng với tình nhân gì đó mà tự sát, cũng thật sự quá kém cỏi đi! Nếu như là cô, nếu như có chết! Cũng phải kéo toàn bộ chết theo cô mới đúng!
“Lục An Nhiên!” Lục An Hổ vươn tay ra dùng sức nắm chặt hai vai của Lục An Nhiên: “Đừng lộ ra biểu tình như vậy! quá đáng sợ!” không biết tại sao, Lục An Nhiên thỉnh thoảng lại để lộ ra biểu tình vô cùng khủng bố, có những lúc thật sự dọa đến anh… những biểu hiện đó không nên có đối với một Lục An Nhiên ở độ tuổi này, bộ dáng đem theo hận ý tuyệt vọng, ngay cả đến một người như anh đã từng suýt chết nhiều lần cũng chưa từng thấy qua, biểu tình như vậy… không thích hợp với cô…
“Hửm?” Lục An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn Lục An Hổ: “Biểu tình gì? Lại không phải bắt anh đi ăn! Sợ gì chứ?” Lục An Nhiên gạc tay Lục An Hổ ra, sau đó nâng cổ tay của cô lên xem đồng hồ: “Cũng sắp tới giờ rồi, đi thôi! Xuống phòng khách gặp bọn họ rồi đi luôn!”
Cúi đầu xuống vươn tay ra ôm lấy Lục An Nhiên từ phía sau: “Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu! Anh thề!”
“Ừm…” Lục An Nhiên cảm nhận được sự run rẩy của Lục An Hổ từ đằng sau truyền đến, có lẽ là do lúc nãy khi cô nghĩ về quá khứ đã để lộ ra biểu tình hù dọa đến anh…
“Cho nên… đừng lộ ra biểu tình như vậy nữa… “ Lục An Hổ thật sự rất sợ… tựa như chỉ 1 giây sau, Lục An Nhiên sẽ biến thành một người khác mà anh không quen biết… quá khứ đã từng bị phản bội trong lòng trào lên, Lục An Hổ cảm nhận được sự sỡ hãi hiện hữu ở trong lòng.
“An tâm…” Lục An Nhiên vươn tay ra vỗ nhẹ cánh tay Lục An Hổ đang vòng trên vai mình.
Lại qua một lúc, hai người mới rời khỏi phòng, xuống lầu. Lúc xuống tới lầu một, ngoài Lục An Minh và Tiết Định An, Lâm Hạo Thịnh cũng ngồi trên sô pha, đang nói cái gì đó với Lục An Minh.
“Có thể xuất phát rồi!” Hôm nay Lục An Nhiên mặc bộ đầm ống chích eo, một dôi giầy làm bằng da bò đệm trên sàn âm thanh “cộc cộc” “cộc cộc” vô cùng dễ nghe, mái tóc dài cột một nửa trên đầu, trên đó gắn một cái nơ con bướm khiến cho cả người trở nên thanh tân xinh đẹp.
“Được!” Lục An Minh và Tiết Định An từ trên sô pha đứng dậy.
Mà Lâm Hạo Thịnh cũng đứng dậy nói: “Anh muốn đi chung với em.” Hắn cảm thấy vẫn nên tận lực dành thời gian tiếp xúc nhiều một chút vẫn tốt hơn, vả lại hôm nay hắn ta thật sự cũng chẳng có việc gì để làm.
Khoảng thời gian tiếp xúc nhiều hơn, hắn cũng có thể thể hiện ra ưu thế của hắn cho Lục An Nhiên xem, về phương diện này của mình hắn cảm thấy vẫn rất tự tin.
“Xin lỗi nha~” Lục An Nhiên nở ra nụ cười xin lỗi: “Hiện tại em vẫn chưa có cách nào để tin được anh, vì thế cùng với em đi ra ngoài làm việc vẫn là không nên nhắc đến tốt hơn.”
“…” sắc mặt Lâm Hạo Thịnh ngưng trọng, nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, trên mặt phủ lên nụ cười quen thuộc mà kiếp trước Lục An Nhiên vẫn thường thấy: “Nếu như đã nói như vậy, ra ngoài chú ý an toàn, đi từ từ thôi.”
“Bye bye!” Lục An Nhiên phất phất tay sau đó xoay người bước đi, trong lòng cảm thấy buồn cười, rõ ràng trong lòng luôn hi vọng cô đi ra ngoài sẽ bị xe tông chết các kiểu, lại còn nhắc cô chú ý an toàn, anh ta cũng thật sự có thể nói ra nhỉ!
“...” Lục An Minh nhìn Lâm Hạo Thịnh mang theo ý xin lỗi gật đầu, sau đó vội vàng kéo Tiết Định An đi theo phía sau.
Sau khi ngồi lên xe, Lục An Minh mở miệng nói: “Em cũng quá không thích em ấy đi!”
Lục An Nhiên giơ hai tay chéo trước ngực, tạo ra một chữ X lớn: “Cực kỳ không thích!” thậm chí có thể nói là cô hận hắn! Hận đến nỗi muốn khiến hắn chết đi! Đương nhiên, cô cùng với Lâm Hạo Thịnh chính là mối quan hệ đôi bên đều hận đối phương.
“Dù gì cũng là con nuôi của Bác cả, hiện tại em lại biểu hiện rõ ràng như vậy, Bác gái cả sẽ rất khó xử.” Lục An Minh suy nghĩ một lát vẫn là nên khuyên Lục An Nhiên một chút.
“Vậy sao?” Lục An Nhiên không nhịn được âm thầm tức giận ở trong lòng: lại còn con nuôi! Rõ ràng chính là con riêng!
“Quan hệ gia đình của các người cũng loạn quá nhỉ!” Tiết Định An vừa lái xe vừa nói chuyện với Lục An Nhiên từ gương chiếu hậu.
Cái từ “cũng”, Lục An Nhiên đương nhiên hiểu nó có ý nghĩa gì, đây cũng là lí do mà cô muốn giúp đỡ Dương Oánh Tuyết, so vói tình trạng gia đình cô, bên Dương Tuyết Oánh cũng không khá hơn bao nhiêu. Chỉ là, Lục An Nhiên hiểu rõ đời người như một vở kịch, toàn bộ dựa vào diễn xuất. Nhưng Dương Tuyết Oánh lại không phải thế, cô lớn lên cùng với người ông nội đã đi qua chiến trường, tính cách thẳng thắn nói một không hai, ghét nhất chính là loại người thích quanh co vòng vo! Người ta ý trong lời ngoài, cô ấy không thể hiểu hết được! Người như vậy, làm sao có thể đấu được với đứa “em gái” giống y như Sở Dao chứ!
Nhưng nhìn thấy tia bất đắc dĩ lướt qua trong mắt Tiết Định An, sợ là Dương Tuyết Oánh cũng đã tức giận qua với anh, hoặc có thể nói là anh ta cũng đã chứng kiến tất cả những chuyện này.
Loạn! Mỗi nhà đều có những trải nghiệm khó khăn riêng, lại còn là thế gia, chuyện này lại càng khó nói!
Sau đó mọi người cũng trò chuyện thêm vài câu tẻ nhạt, không lâu sau liền tới thời gian hẹn, công ty đầu tiên đến chính là công ty thiết kế Hội Mộng. Phong cách thiết kế độc đáo liền thu hút ánh mắt của Lục An Nhiên khi vừa mới bước vào cửa. Chủ nghĩa siêu hiện thực hẳn là phong cách thiết kế của công ty này, đâu đâu cũng có thể cảm nhận được sự sáng tạo khác người kết hợp với sự hợp nhất giữa nghệ thuật và kinh doanh.
“Kính chào quý khách, xin hỏi có hẹn trước chưa ạ?” Người tiếp đón chính là một cô gái khoảng hai mươi tuổi ánh mắt sáng lạn, gương mặt xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào.
“Có hẹn trước, Lục thị.” Lục An Minh nói.
“Cảm phiền đợi một chút.” Cô gái kiểm tra danh sách những vị khách đặt lịch hẹn thành công trong khoảng thời gia này và tìm thấy nhà thiết kế cộng phòng họp bàn bạc với Lục thị, liền cười mỉm ngẩng đầu nói: “Chào anh, xin mời theo tôi đi hướng này.”
“Được.” Lục An Nhiên và những người khác đi theo sau cô gái đó lên một chiếc cầu thang uốn tròn, cầu thang này uốn tròn không quy tắc, nhìn qua cảm thấy rất nguy hiểm, cảm nhận chung chính là nếu lỡ bước chân không ổn định thì sẽ theo khe hở mà lọt xuống, nhưng khi bước chân lên sẽ cảm thấy được thiết kế cầu thang này vô cùng hợp lý, thậm chí ngay đến cả độ nghiêng và chiều cao mỗi bậc thang đều được thiết kế vô cùng tốt, lên xuống lầu đều sẽ không tạo áp lực gì lên đầu gối.
Đây cũng được coi là ấn tượng đầu tiên của Lục An Nhiên đối với công ty thiết kế này, ít nhất trước mắt, Lục An Nhiên cảm thấy ấn tượng đầu tiên này cũng rất tốt!
Lên tới bậc thang cuối cùng, Lục An Nhiên đã gặp phải người quen ở chỗ ngoặt.
“Là em?” đối phương cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Lục An Nhiên.
“Trùng hợp thật!” Lục An Nhiên cười mỉm: “Nhạc học tỷ!” đối phương tổng cộng có 5 người, hai người đi đằng sau mặc đồ tây trang màu đen hình như là vệ sĩ.
“Ừm.” Sắc mặt đối phương vốn không hề tốt đẹp bằng Lục An Nhiên, cho đến nay cô ta vẫn còn nhớ đến chuyện đã xảy ra trong văn phòng Hội học sinh: “Chị còn có chuyện, đi trước đây!”
“Ừm!” Lục An Nhiên phất phất tay, nghiêng người qua nhường đường.
Đợi đến khi đoàn người của đối phương rời khỏi, Lục An Minh mở miệng nói: “Nhạc Ngưng San, thiên kim của Nhạc thị.”
“Nhạc thị?” Lục An Nhiên suy nghĩ: “Là Nhạc thị nắm lấy quyền cung cấp độc quyền rau củ quả ở thành phố S ư?”
“Đúng! Ngoài ra, họ cũng đã thắng thầu trong cuộc đấu giá quyền sở hữu mặt bằng trong trung tâm mua sắm Long thị, nghe nói đây chính là sự khởi đầu của quá trình chuyển đổi sang dịch vụ nhà hàng ăn uống.”
“Vậy sao?” ánh mắt Lục An Nhiên trở nên thâm thúy: “Nhà hàng à…”